Đệ Nhất Danh Sách

Chương 803: Kiểm Tra

Lúc này, Nhâm Tiểu Túc mà Vương Uẩn và đại lừa dối mong chờ đã tới cổng thành hàng rào 31.
Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Quân coi giữ cổng thành nhận được giấy thông hành cũng không cho họ vào mà khách khí chặn họ lại ngoài cửa, bảo là muốn đợi tin tức đối chiếu.
Một lần đợi hết hai giờ, hơn nữa sau hai giờ vẫn chẳng thấy ai tới nói gì.
Vương Kinh cười cười:
- Nhìn bộ dáng hẳn là muốn chặn chúng ta ở đây.
Không sao, chúng ta đợi là được.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc nhìn con đường thật dài dẫn tới thị trấn nói:
- Nếu hiện tại Khổng thị không cho chúng ta vào thì chúng ta dứt khoát khám bệnh trên thị trấn, giúp đỡ lưu dân nơi này!
Vương Kinh sửng sốt, ánh mắt hắn nhìn Nhâm Tiểu Túc càng thêm trìu mến.
Dương Tiểu Cận lẳng lặng quan sát hết thảy.
Nàng biết thằng này đã ném chuyện giải cứu Vương Uẩn ra sau đầu rồi…
Chuyện ám sát Khổng Đông Hải càng không cần phải nói…
Chỉ là Dương Tiểu Cận không nhắc Nhâm Tiểu Túc mà ngồi trên xe nhìn.
Đột nhiên nàng cảm thấy lúc này Nhâm Tiểu Túc rất đáng yêu.
Một khắc, Dương Tiểu Cận phát hiện trong quá trình cứu người Nhâm Tiểu Túc thật sự tìm được niềm vui cùng cảm giác thành tựu, không liên quan gì tới lợi ích cả.
Kỳ thật loại tâm tình này cũng vì Nhâm Tiểu Túc đạt được cảm tạ tệ mà ra….
Bất quá một bác sĩ trung niên chần chờ:
- Này không tốt lắm đâu, đây là địa bàn Khổng thị, nếu bị Vương thị biết e rằng ngày sau rất khó quyền tiền trong hàng rào.
Hơn nữa Vương thị liệu có gán cho chúng ta tội thông đồng với kẻ địch chăng?
Nhâm Tiểu Túc chính khí lẫm liệt lắc đầu nói:
- Tập đoàn phân chia khu vực nhưng nhân tâm của thầy thuốc dành cho bệnh nhân cũng phân chia sao?
- Nói rất hay…
Vương Kinh vỗ tay:
- Chúng ta hãy tới thị trấn trị bệnh cứu người mãi tới khi dùng hết dược phẩm, mãi tới khi Khổng thị chịu để chúng ta vào hàng rào thì thôi! Ta tin những đồng nghiệp trong hàng rào cũng nghĩ như chúng ta.
Thay vì lo lắng chờ đợi còn không bằng khám bệnh cho lưu dân, cho Khổng thị biết thế nào là tấm lòng của thầy thuốc.
Giờ khắc này, Vương Kinh nhìn Nhâm Tiểu Túc càng lúc càng thích.
Thanh niên có chí hướng nên dùng sinh mệnh có hạn của mình dành cho sự nghiệp y học a.
Hiện tại thế giới đã tan vỡ, quả thật rất khó nhìn ra lòng người!
Trong lúc Vương Kinh đang suy nghĩ, ông quay đầu nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc.
Chỉ thấy đối phương đã mặc thêm áo khoác trắng, giúp đám người Lương Sách dựng nơi khám bệnh.
Vương Kinh nhìn cảnh này cùng bộ dáng hấp tấp của mọi người phảng phất như bản thân trẻ lại rất nhiều tuổi, nhiệt huyết sôi trào!
Chưa tới trưa, chuyện Ba Ngôi khám bệnh miễn phí đã truyền đi khắp thị trấn, cũng chậm chậm truyền tới nhà xưởng.
Vốn Nhâm Tiểu Túc còn hơi lo.
Nơi này không phải nơi mà Ba Ngôi thường khám bệnh.
Nhóm lưu dân liệu sẽ cám ơn họ thật lòng?
Kết quả hắn phát hiện sự lo lắng này có chút dư thừa rồi.
Chỉ cần họ thành tâm trị liệu cho lưu dân, đại đa số người bệnh đều sẽ cảm ơn thật lòng.
Đương nhiên, cũng xuất hiện một ít hiện tượng kỳ quá.
Ví dụ như có lưu dân phát hiện thuốc phát miễn phí liền giả bộ sốt cảm, sổ mũi đau họng nhằm lừa gạt chút thuốc.
Có bác sĩ vạch trần chuyện này nhưng Vương Kinh vẫy tay cho lưu dân rời đi.
Ông nói:
- Nơi này không giống chỗ chúng ta.
Chúng ta hoạt động ở đó mấy chục năm, mọi người được Ba Ngôi che chở qua nhiều thế hệ.
Vì thế nơi đó không ai lừa gạt chúng ta.
Bất quá nơi này thì khác, mọi người đừng chấp.
Nếu chúng ta chữa bệnh bằng trái tim họ nhất định sẽ cảm nhận được và tôn trọng chúng ta.
Kỳ thật không riêng gì có người lừa gạt thuốc, thậm chí còn có người dù bị thương cũng chẳng dám tới chữa bệnh, họ sợ làm tập đoàn khó chịu.
Bấy giờ, Vương Kinh quyết định mở một cuộc thảo luận nhỏ để xem nên giải quyết vấn đề này thế nào.
Vương Kinh nhìn Lương Sách:
- Nhâm Tiểu Túc đâu? Kêu hắn qua họp.
Vương Kinh nhìn quanh bốn phía, không thấy Nhâm Tiểu Túc đâu cả.
Lương Sách sửng sốt:
- Nhâm Tiểu Túc đã đi chữa bệnh rồi, hắn nói không muốn để cá lọt lưới….
Vương Kinh cười xấu hổ:
- Ha ha, cách dùng từ của anh bạn nhỏ này thật là thú vị… Đi, chúng ta đi xem thử hắn đang làm gì.
Nói xong, Vương Kinh dẫn các bác sĩ khác tiến vào thị trấn.
Đi chưa được bao xa họ liền nghe được tiếng gào khóc thảm thiết của một người.
Khi tới gần, mọi người liền thấy Nhâm Tiểu Túc đang đè một bệnh nhân xuống, bôi thuốc cho đối phương…
Các bác sĩ khác cạn lời nhìn Vương Kinh, khóe mắt Vương Kinh giật giật.
Hắn cũng không biết vì sao thiếu niên này chữa bệnh cứu người lại “cuồng nhiệt” như thế.
Vào lúc này, cổng thành chậm rãi được nâng lên.
Vương Kinh quay đầu lại liền thấy cảnh vệ Khổng thị đi ra, phía sau là vài chục bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Vương Kinh cười nói:
- Lão bằng hữu tới đón chúng ta, đi thôi…
Nói xong, ông dẫn mọi người đi tới gặp bác sĩ Khổng thị, cười vang:
- Dương Thế Nhược, Tô Vãn, đã lâu không gặp!
Hai bác sĩ trung niên dẫn đầu đội ngũ vui ra mặt:
- Ba năm không gặp, phong thái Vương lão vẫn như xưa.
Kết quả hai người đang chuẩn bị chào hỏi Vương Kinh thì bị một người trẻ tuổi ngăn lại.
Hắn cười nói:
- Chào Vương lão gia tử, nghe đại danh đã lâu.
Ta là Chung Trăn, hiện tại tôi là trưởng phòng cục tình báo.
Vương Kinh dừng lại một chút, nhiệt tình giảm đi nhiều, lễ phép nói:
- Chung cục trưởng, xin chào.
- Ừ…
Chung Trăn gật đầu nói:
- Phái trên đã đồng ý cho ngài vào hàng rào giao lưu y học.
Bất quá quá trình vẫn cần phải nói chuyện thêm.
- Quá trình gì?
Vương Kinh hỏi.
- Mỗi người trong đoàn đều phải trả lời vài vấn đề.
Vấn đề không khó, đều liên quan tới chuyên môn, hẳn không làm khó được các vị…
Chung Trăn cười nói:
- Hiện tại đang trong thời gian đặc thù, hi vọng các vị thứ lỗi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, khó trách lần này có nhiều bác sĩ ra đón thế kia.
Thì ra là muốn phân biệt bác sĩ thật giả.
Nếu gián điệp muốn lẻn vào sẽ không có kiến thức chuyên môn.
Chỉ cần hỏi về những chuyện liên quan tới y học là biết.
Chung quy gián điệp cũng không có nhiều thời gian để học y.
Bấy giờ, chuyện giao lưu y học này đã khiến Khổng thị khó khăn thật lâu.
May mà Chung Trăn đưa ra một đề nghị, nếu đối phương có thể thông qua bài kiểm tra này thì mọi người an tâm được rồi.
Phía trên cảm thấy cũng đúng, nếu đoàn người đều là bác sĩ sẽ để họ vào.
Chung Trăn cười nói:
- Vương lão gia tử, ngài thấy thế nào?
Vương Kinh cảm thấy không có vấn đề gì cả, hữu lực mười phần trả lời:
- Ta hiểu được, bắt đầu đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận