Đệ Nhất Danh Sách

Chương 810: Không Cần Đầu Óc

Dương Tiểu Cận biết Nhâm Tiểu Túc ra ngoài từ phòng bếp.
Vì thế khi Bùi Văn Cẩm kiểm tra bệ cửa sổ, quả thật Dương Tiểu Cận thầm đổ mồ hôi cho Nhâm Tiểu Túc.
Nhưng kết quả Bùi Văn Cẩm không công mà lui.
Nếu không phải có nhiều người xung quanh, Dương Tiểu Cận thật lòng muốn vỗ tay giùm Nhâm Tiểu Túc.
Đây mới là Nhâm Tiểu Túc nàng biết, luôn cẩn thận, cảnh giác tới cùng cực.
Trước đó, lúc Dương Tiểu Cận mới gặp Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc vẫn luôn bảo trì sự lãnh tĩnh.
Trên đường tới Cảnh sơn, Dương Tiểu Cận có cảm giác ai chết thì Nhâm Tiểu Túc cũng không chết.
Thế nhưng sau khi trở thành siêu phàm giả, dường như Nhâm Tiểu Túc có chút thả lỏng.
Giống như một người đột nhiên lấy được số tiền lớn, trong vô tình sẽ có vài hành động tỏ vẻ giàu sang, trong lòng cũng có chút kiêu căng.
Nhâm Tiểu Túc không phải thánh nhân, hắn cũng không tránh khỏi việc này.
Thậm chí dần hình thành thói quen dùng sức mạnh giải quyết vấn đề.
Chính xác mà nói, vì sức mạnh có được mà sự dũng mãnh của hắn cũng dần được thể hiện ra ngoài, tỷ như sự quả quyết trong bảy lần tự cảm tạ bản thân kia.
Mà hành trình tới Thánh Sơn kia, Nhâm Tiểu Túc vì Nhan Lục Nguyên thậm chí để lộ không ít cảm xúc, điều này khiến Dương Tiểu Cận không thể không lên tiếng nhắc nhở đối phương phải giữ vững sự tỉnh táo.
Thế nhưng Dương Tiểu Cận cũng phát hiện ra, từ lúc nhận được sự nhắc nhở của nàng, Nhâm Tiểu Túc cũng bắt đầu điều chỉnh tâm tình của mình.
Sau hành trình tới Thánh Sơn, hắn có thể ẩn nhẫn, chờ đợi thời cơ trong lúc đi cùng Hiệp hội Ba Ngôi.
Nhâm Tiểu Túc còn có thể cảnh giác, kịp thời phát hiện đào binh và đội điều tra của Khổng thị, tránh né qua quá trình điều tra của Chung Trăn.
Hiện tại, ban đêm Nhâm Tiểu Túc rời đi còn đảm bảo từng chi tiết nhằm không tránh bản thân phạm phải sai lầm.
Dương Tiểu Cận xác định, rốt cuộc Nhâm Tiểu Túc nàng biết cũng quay lại.
Đây là sự phát triển tính cách sau khi đạt được sức mạnh.
Dương Tiểu Cận tin tưởng, giữa sự cẩn thận và dũng cảm, Nhâm Tiểu Túc đã tìm được sự cân đối trong đó.
Bấy giờ, Vương Kinh nhìn về phía Bùi Văn Cẩm, nghi ngờ nói:
- Vừa rồi Bùi trưởng quan đang tìm gì vậy?
- À, không có gì…
Bùi Văn Cẩm cười nói, sau đó nói với thủ hạ đang canh giữ bên ngoài:
- Thu đội đi, còn những nơi khác cần kiểm tra.
Đêm nay không ngủ được đâu.
Nói xong, Bùi Văn Cẩm quyết đoán rời đi.
Thậm chí còn dẫn theo hai gián điệp theo dõi nữa!
Mãi tới lúc này Nhâm Tiểu Túc rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa hắn xác định Bùi Văn Cẩm chỉ hoài nghi Ba Ngôi mà thôi, không có chứng cớ gì chân thật cả.
Nói thật, hiện tại Nhâm Tiểu Túc có chút chán ghét sự an bài của Vương Thánh Tri.
Tuy xem lẫn vào Ba Ngôi khiến hành tung của hắn càng thêm bí mật, cơ mà đám Vương Kinh thật sự không nên bị cuốn vào chiến tranh một cách ngớ ngẩn thế này.
Nhâm Tiểu Túc đưa ra quyết định, bảy ngày sau Hội nghị giao lưu sẽ kết thúc, khi ấy hắn lập tức khuyên Vương Kinh rời đi ngay.
Sau đó Nhâm Tiểu Túc sẽ lén lẻn vào hàng rào 31 tìm cách cứu Vương Uẩn, khi đó đám Vương Kinh sẽ không bị liên lụy.
Đến lúc đó, dù quấy cho Khổng thị long trời lở đây, Nhâm Tiểu Túc cũng không bị ràng buộc gì.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc không biết, vào đêm nay, đội chiến bộ của Hỏa Chủng ở phương bắc đã bắt đầu kế hoạch tác chiến mới.
Xa hơn về phương bắc, kẻ địch cũng đang chờ đợi cơ hội.
Thấy mọi người còn đang ngơ ngác, Vương Kinh nói:
- Tất cả vào nhà đi, ta biết các ngươi có rất nhiều lời muốn nói, chúng ta vào nhà rồi nói.
Mọi người trở lại nhà, mỗi người có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không biết nên nói thế nào.
Vương Kinh suy nghĩ rồi lên tiếng:
- Hiện tại ta thật sự có chút hối hận vì dẫn các vị tới Khổng thị.
Không phải ta từ bỏ giao lưu y học mà thế cục hiện tại không thích hợp để dẫn theo các vị mạo hiểm.
Ở chỗ này, ta thật sự muốn xin lỗi các vị.
Nói xong, Vương Kinh cúi người thật sâu.
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lúc rồi nói:
- Ngài không sai, không cần như vậy.
Tư Mã Cương nhìn Vương Kinh, ung dung nói:
- Kỳ thật lần này đi cùng ngày, chúng ta mới hiểu được ngài và các vị tiền bối đã vì sự tiến bộ của y học mà nỗ lực thế nào.
Ta cũng không hối hận, ngược lại càng thêm kiên cố hơn với ý định của mình.
- Ta cũng không hối hận…
Mạnh Nam nói.
- Ta cũng vậy!
Lương Sách nói.
Vương Kinh có chút sửng sốt.
Hắn không nghĩ trong áp lực thế này, ngược lại còn khiến mọi người có thêm nhiệt huyết.
Vương Kinh nở nụ cười:
- Có các vị là cộng sự thật sự vinh hạnh cho Vương Kinh ta.
Mọi người hãy nghỉ ngơi sớm đi, mai còn có việc phải làm.
Nói xong, Vương Kinh đi về phòng ngủ, trông chẳng giống lão đầu hơn 60 tuổi tí nào.
Những người khác nhìn theo bóng lưng của ông cũng dần lấy lại tinh thần.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên cảm giác được, một người có thể nhen nhóm sức mạnh từ nhiều người khác, ngưng tụ lại tạo thành ngọn lửa, bùng cháy và nóng bỏng.
Những người khác cũng lần lượt về phòng, chỉ còn lại Mạnh Nam, Lương Sách, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận.
Nhâm Tiểu Túc thấy Mạnh Nam ngồi ở một góc ghế sô pha chưa về phòng, đây rõ ràng là do thiếu khuyết cảm giác an toàn mà ra.
Hắn nhỏ giọng nói với Lương Sách:
- Đừng nói ta không nhắc ngươi.
Hiện tại chính là cơ hội, nắm bắt tốt sẽ có thêm hi vọng.
Kỳ thật trên đường đi, tuy Lương Sách thường xuyên ngớ ngẩn nhưng vẫn rất có trách nhiệm.
Tuy ngoài miệng Mạnh Nam không nói gì thì thật sự mà nói thái độ hai hôm nay với Lương Sách đã tốn hơn rất nhiều.
Lương Sách nhìn Mạnh Nam lẻ loi trơ trọi ngồi ở một góc hẻo lánh thì vội tới trò chuyện.
Chờ tới khi hắn tới gần mới phát hiện đối phương đang nhìn một tấm hình.
Ảnh chụp một nhà ba người, hai người hẳn là ba mẹ Mạnh Nam mà đứa trẻ chắc là Mạnh Nam khi còn bé.
Lương Sách thấp giọng hỏi:
- Nhớ nhà à?
- Ừ…
Mạnh Nam thấp giọng đáp.
Con gái ra ngoài vốn sẽ thiếu cảm giác an toàn.
Hơn nữa còn trải qua nhiều chuyện như thế, hiện tại hẳn là lúc Mạnh Nam yếu ớt nhất.
Lương Sách ngồi bên cạnh, nhìn tấm ảnh chụp:
- Đây là ba mẹ ngươi?
- Đúng thế…
Mạnh Nam nói:
- Lần trước lúc ta đi, mẹ đã khóc mất ba hôm, sợ ta ra ngoài ăn không ngon ngủ không đủ.
Nếu bà biết hiện tại chúng ta gặp những chuyện này e rằng sẽ khóc rất thương tâm.
- Yên tâm, chúng ta nhất định có thể an toàn trở về, chỉ có ta… Thôi được rồi…
Lương Sách có phần nhụt chí.
Vốn Lương Sách tính nói vài câu ngọt ngào con gái thích nghe.
Cơ mà hắn thật sự không có tí tài năng gì cả.
Ngay cả súng hắn cũng chẳng biết dùng, mấy lời dỗ dành ngon ngọt tới miệng rồi thì không nói ra được.
Lương Sách không phải loại người có thể dễ dàng hứa hẹn với người khác những chuyện bản thân không làm được.
Mạnh Nam đại khái đã hiểu Lương Sách là người thế nào, không làm khó dễ thiếu niên làm gì.
Vì thế nàng nói lảng sang chuyện khác:
- Đúng rồi, vài hôm nữa là lễ tình nhân.
Ngươi vẫn chưa có bạn gái nhỉ?
Lương Sách vui vẻ nói:
- Chẳng lẽ tết thanh minh trong nhà không có người chết thì phải kiếm một người giết.
Đâu quan trọng đâu.
Câu trả lời này dù là Nhâm Tiểu Túc hay Dương Tiểu Cận đầu óc nhạy bén tới đâu cũng không đoán được!
Mạnh Nam trực tiếp đứng dậy quay về phòng, để Lương Sách ngồi một mình trên sô pha muốn nói lại thôi.
Nhâm Tiểu Túc đi qua vỗ vai, an ủi Lương Sách:
- Nếu đầu óc ngươi không xài được thì nên đem nó đi làm từ thiện đi…
Lương Sách:
- Hỏi chấm, hỏi chấm ? ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận