Đệ Nhất Danh Sách

Chương 775: Bông Tuyết Bi Thảm

Khi Nhâm Tiểu Túc thấy được biểu tượng của Hỏa Chủng liền hiểu vì sao Vương Tòng Dương bị truy sát.
Dù sao chuyện này cũng do hắn mà ra, Nhâm Tiểu Túc cũng không tới mức mau quên như thế….
Thế nhưng điều hắn không ngờ là Hỏa Chủng còn cử ra T5 để truy sát Vương Tòng Dương nữa.
Đối với Hỏa Chủng, cao thủ T5 thật sự rất quý giá.
Trong Thánh Sơn, Hỏa Chủng đã mất đi cả chục T5.
Hiện tại lại còn phái ra T5 để truy sát Vương Tòng Dương, chứng tỏ trọng lượng của tên này trong mắt Hỏa Chủng nặng cỡ nào….
T5 chạy như điên, áo của hắn bị ngọn lửa đốt trụi làm lộ ra làn da có màu xám đen, bộ dáng như từng bị lửa hun qua.
Tóc đối phương bị đốt trụi, lông mi cũng không còn.
Chẳng khác nào người về từ địa ngục.
Hơn nữa, mục tiêu của T5 không còn là Vương Tòng Dương nữa mà là Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận!
Dương Tiểu Cận hỏi:
- Dùng đạn đen nhé? Tốc độ này của hắn muốn chạy nước rút cần có thời gian, tránh không được đạn đen đâu.
Nhâm Tiểu Túc đau như ai cắt da xẻ thịt:
- Khục khục, trước ngươi nghỉ ngơi một lát đi.
Không cần xài đạn đen, ta sợ ngươi mệt.
Dương Tiểu Cận mím môi, thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
Nàng rất thích nhìn Nhâm Tiểu Túc cố gắng bày ra bộ dáng đường hoàng để che giấu tính keo kiệt của hắn.
Sau một khắc, Nhâm Tiểu Túc nhảy khỏi mô đất, không chút che giấu mà chạy thẳng tới T5.
T5 tính toán một chút tốc độ di chuyển của Nhâm Tiểu Túc thì thầm cười lạnh.
Khóe miệng cũng hơi nhếch lên, cái tên trước mặt này không phải đối thủ của hắn.
Một tay súng bắn tỉa lại từ bỏ việc hắn am hiểu hiểu nhất để đấu cận chiến với đối thủ thì khác nào tự tìm đường chết?
Bất quá dù có súng ngắm cũng vô dụng.
Một khi hắn đi tới phạm vi 100 mét xung quanh đối phương thì thương pháp có tốt thế nào, thần tiên cũng khó mà cứu!
Bấy giờ, T5 thấy được đoàn tàu hơi nước hắn đuổi theo suốt hai ngày nay chẳng biết đã dừng lại từ lúc nào.
T5 thầm nghi hoặc, sao đối phương không chạy, chẳng lẽ tên đó không sợ hắn giết hai người kia xong thì tiếp đục đuổi giết hắn à?
Bất quá T5 không kịp nghĩ tiếp mà chăm chú nhìn Nhâm Tiểu Túc trước mặt.
Hắn thầm nghĩ thiếu niên này cũng coi như kiên cường, dám đánh tay đôi với T5 như hắn.
Trong lúc suy nghĩ, chẳng biết từ khi nào lão Hứa đã tiếp cận và nhảy xuống tấn công T5.
Lực va đập to lớn khiến T5 có chút luống cuống.
Cả người bắt đầu di chuyển, xoay trong 180 độ trên không trung, đồng thời tiếng súng vang rền.
T5 không thấy thiếu nữ bóp cò súng nhưng hắn cảm nhận được, chỉ cần bản thân di chuyển nhanh hơn thì viên đạn kia sẽ không đuổi kịp hắn.
Trên thực tế, Dương Tiểu Cận liên tục bắn ba phát, dù T5 bị lão Hứa đánh văng thì mỗi viên đạn đều sẽ bắn vào cùng một chỗ.
Ba viên đạn cứng rắn đâm xuyên qua T5!
T5 chẳng khác nào miếng vải rách rơi trên mặt đất Nhâm Tiểu Túc thấy đối phương đã chết thì vỗ tay cho sạch bụi:
- Đầu óc đám T5 này hình như không được tốt lắm, không rõ cái gì gọi là binh bất yếm trá.
Có lẽ trong quá trình tiến hóa họ đã bỏ quên một phần chỉ số thông minh ở đâu đó rồi.
- Cũng có thể…
Dương Tiểu Cận thu súng, đứng dậy:
- Họ khác những siêu phàm giả khác.
T5 chỉ thuần túy dựa vào ngoại lực để tiếng hóa, khả năng cao đã để lại di chứng gì đó.
Bất quá kết quả của đại đa số siêu phàm giả gặp họ đều rất thảm.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nhìn đoàn tàu hơi nước đang đậu ở cách đó không xa.
Vương Tòng Dương đứng trên tàu, bộ dáng như bất kỳ lúc nào cũng có thể thừa cơ chạy mất.
- Sao thằng này còn chưa chạy?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói.
Lại nghe Vương Tòng Dương rống lớn:
- Chuyện Hỏa Chủng truy sát ta là ngươi làm phải không?!
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt, sao Vương Tòng Dương lại đoán được chứ nhỉ?
Hắn hô:
- Không phải, ngươi nghe ta ngụy biện đã!
Vương Tòng Dương:
- ???
Thiếu chút nữa Vương Tòng Dương tức đến phun máu.
Hắn quát Nhâm Tiểu Túc:
- Khi Đông Hồ sụp đổ ta từng thấy ngươi.
Sau đó Hỏa Chủng liền bắt đầu truy nã ta.
Lần này gặp ngươi tại Thánh Sơn, Hỏa Chủng lập tức nâng lệnh truy nã của ta lên.
Rất khó tin đây chỉ là trùng hợp a!
Tuy cho tới hôm nay Vương Tòng Dương không biết là chuyện gì xảy ra, thế nhưng từ lúc hắn rời khỏi hàng rào 73 hẳn đã phải gánh tiếng xấu cho ai đó rồi bị Hỏa Chủng truy nã.
Hiện tại xảy ra những chuyện tương tự, hắn chịu oan ức lớn như thế sao có thể là trùng hợp được?
Khi đó hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng, vì sao năng lực của hắn và Hứa Hiển Sở giống nhau, chắc chắn là Hứa Hiển Sở cũng chịu oan giống hắn.
Nhất định chỗ này là có vấn đề.
Cái gọi là kỹ năng chịu tiếng xấu cho người khác nghĩa là phải gánh tội, ám chỉ rõ ràng như thế chỉ thiếu nói thẳng ra nữa mà thôi.
Khả năng Hứa Hiển Sở cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nên mới đắc chí vì năng lực của mình.
Thế nhưng Vương Tòng Dương sao có thể không nghĩ ra.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:
- Thật sự không có liên quan tới ta!
Vương Tòng Dương dần tỉnh táo lại:
- Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không thì ta đều tự hiểu.
Tuy ta không biết ngươi làm thế nào nhưng ở đây ta chính thức xin lỗi ngươi.
Oan oan tương báo tới khi nào mới kết, không bằng chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa.
Ngươi đi tiếp con đường của ngươi, ta tiếp tục giao hàng của ta! Trước kia ta không còn lựa chọn nào khác, hiện tại ta chỉ muốn làm người tốt!
Đây là lời thực lòng của Vương Tòng Dương, hiện tại hắn thật sự không muốn tham gia vào mấy chuyện kỳ quái gì cả.
Tiền đã kiếm đủ, mỗi ngày bị người đuổi giết thì còn gì là hưởng thụ cuộc sống?
Nhâm Tiểu Túc suy tư rồi đáp:
- Nếu ta nói không được thì sao? Ngươi gây chuyện cho ta đâu phải lần một lần hai?
Vương Tòng Dương có phần suy sụp:
- Tại sao không được.
Rõ ràng là người giết anh họ ta trước.
Kỳ thật quan hệ của ta và anh họ cũng không thân thiết vì mấy.
Ngươi có nhớ lúc ta kiểm tra tiểu viện của ngươi, ta còn bảo ngươi tham gia quân ngũ trở thành lính của ta không.
Khi ấy ngươi mạnh hơn đám tư quân phế vật nhiều.
Kỳ thật ta cũng đâu có sát tâm với ngươi.
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày:
- Ngươi cảm thấy mình rất vô tội?
Vương Tòng Dương vô cùng đau đớn nói:
- Ngươi dừng lại đi.
Ta biết lúc tuyết lỡ không có bông tuyết nào là vô tội.
Thế nhưng ngươi cứ mãi chấp nhất một bông tuyết nhỏ nhoi làm gì!
Một trận gió lạnh thổi qua, nơi này trừ tiếng gió không còn tiếng gì khác.
Bấy giờ Dương Tiểu Cận đột nhiên nói:
- Chắc ngươi đã hiểu lầm rồi.
Nhâm Tiểu Túc không hề nhắm vào một mình ngươi.
Vương Tòng Dương có chút sửng sốt:
- Nghĩa là?
Dương Tiểu Cận vô cùng nghiêm túc nói:
- Hắn đánh chết hết đám bông tuyết đó.
Nhâm Tiểu Túc:
- ???
Ống khói của đoàn tàu phun ra một đống khói đen, Vương Tòng Dương không nói hai lừa mà lựa chọn rời đi! Nơi này không nên ở lâu!
Dương Tiểu Cận có hơi khó hiểu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ta có hù dọa gì hắn à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận