Đệ Nhất Danh Sách

Chương 957: Binh Sĩ Thần Bí

Ít nhất Hắc Bào có thể xác định một điều, với cường độ chiến đấu cao như thế, quân đoàn viễn chinh sẽ trả bất kỳ giá nào mà không ngừng tiến công, tiêu hao hết đạn dược của chiến lữ số 6 thì thôi.
Không cần quá lâu, mười giờ là đủ, nếu như thế công mãnh liệt hơn thì tám giờ cũng có khả năng.
Đạn dược một chiến lữ mang theo là có hạn, hơn nữa mỗi chi đội đều có quy định nghiêm chỉnh với số đạn dược được mang theo, bất kỳ lần bắn nào đều có thông số chi tiết.
Nói kỹ hơn, cơ bản cũng là đạn dược súng là 60 phát, đạn dược súng trường binh sĩ được mang theo là 200 phát, đạn dược súng máy là 500 phát, đạn dược súng máy đi kèm xe tăng thì 1500 phát, pháo cối là 120 phát.
Mang theo bao nhiêu đạn dược ảnh hưởng tới thời gian chiến đấu dài bao lâu.
Không thể mang nhiều hơn cũng không được mang ít hơn.
Mà lần này, may mà thời điểm xuất phát chiến lữ số 6 mang nhiều hơn một ít, Vương thị lại hỗ trợ một phần súng máy hạng nặng cùng đạn, bằng không bọn họ e rằng dù là tám giờ họ cũng không chống đỡ nỗi.
Tình huống chiến cuộc đã là không chết không thôi, thắng bại chính là ở sau 8 tiếng này.
Vương thị ở Đại Ngưu sơn cũng biết chuyện ở Tả Vân sơn.
Nếu Tả Vân sơn thất thủ, như vậy Vương thị sẽ phải muốn gánh chịu toàn bộ áp lực từ binh lực của quân đoàn viễn chinh, đây cũng là chuyện bọn họ không muốn nhìn thấy nhất.
Cho nên ngay tại thời điểm quân đoàn viễn chinh tấn công Tả Vân sơn mạnh nhất, Vương thị cũng phát động phản công toàn diện, không cần giữ sức, hoàn toàn là bộ dáng đánh tới chết thì thôi.
Mà một loạt phản ứng dây chuyền này đều vì Nhâm Tiểu Túc cướp vật tư của mọi rợ…
Lúc này, Vương Uẩn nói với P5092:
"Ta dạo một vòng qua từng cái trận địa, lấy tình huống tiêu hao đạn dược bây giờ, sau 8 tiếng 41 phút đạn dược sẽ hết.
Đương nhiên con số này được tính từ số liệu bình quân, mà Thiếu soái phu nhân cũng sẽ mỏi mệt, tiếp tục chiến đấu 8 tiếng đồng hồ thì độ chính xác của nàng nhất định sẽ giảm.
Đến lúc đó lực áp chế hỏa bằng súng ngắm sẽ không còn mạnh như vậy, đạn dược mà trận địa tiêu hao cũng gia tăng."

P5092 gật gật đầu:
"Ta biết."

Nói xong, P5092 quay đầu nhìn về phía Tuân Dạ Vũ, chỉ vào một vị trí địa lý trên sa bàn:
"Nếu vị trí này tụ tập hơn vạn binh sĩ quân đoàn viễn chinh, nhất định phải kịp thời nói cho ta biết."

Sau đó, P5092 nói với Quý Tử Ngang:
"Lúc đó, ngươi liền trực tiếp phá hủy 6 ngọn núi này.
kéo dài tiết tấu công kích của quân đoàn viễn chinh.
Hiện tại tình huống của chúng ta không tốt nhưng may mà át chủ bài trong tay chúng ta không phải vũ khí nóng mà là các bị đang ngồi đây.
Được rồi, mọi người đều có nghiệm vụ riêng.
Trương Hổ Thắng trưởng quan, một khi bên kia xuất hiện chiến sĩ trọng giáp, phiền toái ngươi tiêu diệt sạch chúng.”

Đại lừa dối vui tươi hớn hở cười nói:
"Yên tâm đi, chỉ cần ta còn sống, bọn họ sẽ không qua được trận địa số 2.”

Nói qua, tất cả mọi người đều rời đi, lúc Trương Tiểu Mãn rời đi trừng đại lừa dối một cái:
"Lão già họm hẹm, ngươi chiếm tiện nghi của ta hai lần, đợi đánh xong trận này ta tính với ngươi.”

Đại lừa dối cười hi hi:
"Nói cứ như ngươi có thể đánh thắng ta vậy.
Hơn nữa, thời điểm ta quen biết cha ngươi, ngươi còn chưa ra đời đâu, chiếm chút tiện nghi của ngươi thì làm sao.
Hơn nữa, làm sao ngươi sẽ biết ta không phải cha ruột của ngươi..."

Lời này khiến Trương Tiểu Mãn sắp tức điên, đã chiếm tiện nghi còn hơn thua nữa cơ, thiệt là quá đáng mà!
Trương Tiểu Mãn chửi ầm lên:
"Đánh không lại ngươi ta không thể mắng ngươi sao? Ngươi chờ đi, đánh giặc xong ta sẽ mắng đến ngươi thổ huyết thì thôi!"
P5092 đi đến trận địa phòng ngự, nhìn xem quân đoàn viễn chinh khởi xướng công kích bên ngoài, bỗng nhiên nghe Vương Uẩn nói:
"Kỳ thật ngươi cảm thấy thế cục cũng không lạc quan đúng không.
Tuy không nhìn ra gì từ nét mặt của ngươi, nhưng ta thấy thời điểm ánh mắt ngươi nhẹ nhõm vốn từ 16 lần một phút nay chỉ còn 9 lần một phút thôi.”

P5092 cười cười:
"Có chiến hữu như ngươi thật khó lòng giấu giếm chuyện gì.”

"Rõ ràng Thiếu soái cùng Thiếu soái phu nhân đã bày ra thực lực cường đại, mọi người đều tại vì trận đấu này nỗ lực, số lượng quân đoàn viễn chinh cũng ngày càng ít, ngươi còn lo lắng cái gì?"
Vương Uẩn hỏi.
"Bởi vì chúng ta tứ cố vô thân…"
P5092 thở dài nói:
"Vừa rồi Tuân Dạ Vũ nói, hướng tây bắc lại xuất hiện một chi binh sĩ, số lượng không nhiều lắm, chỉ có hai ngàn người.
Bây giờ bọn họ cách chúng ta 80 ki lô mét , dựa theo tốc độ tiến quân của bọn họ, hai tiếng sau mới có thể đến chiến trường."

Vương Uẩn sửng sốt một chút:
"Này là sao, mọi rợ làm sao có thể tới từ hướng tây bắc, không phải chúng tới từ hướng bắc à.
Có khi nào đó là mấy lão gia tử của tây bắc không?”

Giờ này khắc này, thái độ khi nhắc tới tây bắc của Vương Uẩn cũng đã cải biến.
P5092 nói:
"Ngươi cũng biết Tuân Dạ Vũ có thể dựa vào lửa sinh mệnh đoán được đó là ai mà.
Theo hắn nói, ngoại trừ Thiếu soái ra, chỉ cần có ai đó xuất hiện trong phạm vi năng lực, hắn đều có thể căn cứ vào lửa sinh mệnh của đối phương để phán đoán trình độ mạnh yếu của họ."

Trong chớp mắt Vương Uẩn đã rõ:
"Tuân Dạ Vũ nói với ngươi, hai ngàn người này phi thường cường đại?"
"Đúng vậy…"
P5092 gật đầu nói:
"Hỏa diễm của họ cao hơn rất nhiều sao với mọi rợ bình thường.”

Vương Uẩn chấn kinh rồi, tây bắc không có nhiều siêu phàm giả cường hãn như vậy.
Nếu có, đại lừa dối cùng Nhâm Tiểu Túc không thể không biết.
Cho nên, 2000 cao thủ bỗng nhiên xuất hiện ở tây bắc tất nhiên là binh sĩ hậu viện của mọi rợ.
Chung quy đến cùng mọi rợ có bao nhiêu người ở phương bắc, bao nhiêu binh lực thì mọi người cũng không rõ lắm, có thêm mọi rợ tới cũng rất bình thường.
Nguyên lai P5092 không lạc quan nổi là vì Tuân Dạ Vũ phát hiện viện binh của kẻ địch.
Nghe xong, Vương Uẩn cũng không vui vẻ nổi.
...
Cùng lúc đó, trên sơn đạo tây bắc có một chi binh sĩ nhanh chóng hành tẩu, bọn họ dọc theo tây bắc nhanh chóng đi tới Trung Nguyên.
Lúc cách Tả Vân sơn 310 ki lô mét thì không đi dường lớn nữa, vì đường lớn không thông về phía Tả Vân sơn.
Hai ngàn binh sĩ trèo đèo lội suối vô cùng nghiêm túc, mãi đến khi bọn họ có thể thấy được Tả Vân sơn ở phía xa xa.
La Lam cầm đầu bỗng nhiên ngừng chân nhìn địa đồ:
"Phương hướng không sai, phía trước chính là Tả Vân núi, các binh sĩ chú ý.
Trong một giờ tới chúng ta sẽ tới ngoại vi Tả Vân sơn.
Sau đó sẽ tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục ngắn ngủi rồi trực tiếp đánh đám mọi rợ đó sấp mặt, nghe rõ chưa?”

Trong máy liên lạc, các quan lần lượt đám:
"Đã rõ."

"Đã rõ."

"Đã rõ."

Lúc này, La Lam mặc y phục tác chiến cỡ lớn trên người.
Bộ dáng nhìn địa đồ chẳng khác nào xem thực đơn nhà hàng.
Hắn nhỏ giọng nói thầm:
"Cũng không biết đám Tiểu Túc có thể cầm cự tới khi chúng ta tới không.
Hẳn là có thể a, chung quy mọi rợ cũng chẳng làm khó được hắn.”

Sau lưng La Lam là một chinh chiến sĩ nano.
Trên mặt mỗi người lộ ra hoa văn màu bạc.
Mạch máu đều có màu bạc, trông chẳng khác nào hơn 2000 thiên binh thiên tướng nhà trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận