Đệ Nhất Danh Sách

Chương 748: Tiểu Hắc Tử

- Có cơ hội thì thử xác định và định giá uy lực của viên đạn này. Xem thử tốc độ chân chính của đường đạn là bao nhiêu…
Dương Tiểu Cận nghiêm túc nói:
- Tốc độ nhanh cũng tốt nhưng nếu không nắm bắt tốt sẽ ảnh hưởng tới độ chính xác. Về mặt uy lực, nó có thể xuyên thủng thân thể T5, chứng tỏ khó ai có thể cản được nó.
Phải biết dù là đạn súng trường cũng chỉ có thể ghim vào da của T5 mà thôi. Cường độ thân thể này hoàn toàn vượt xa người bình thường.
Bây giờ, viên đạn còn có thể xuyên qua tim của T5, chết không thể ngờ.
Tuy trước kia khả năng bắn súng của Dương Tiểu Cận rất lợi hại nhưng khả năng của nàng lại bị súng bắn tỉa bình thường giới hạn.
Không phải nói súng ngắm không lợi hại mà là năng lực của siêu phàm giả lại càng lợi hại hơn mà thôi.
Có điều hiện tại Dương Tiểu Cận đã có Hắc thương cùng viên đạn đen. Như thế khả năng của Dương Tiểu Cận sẽ được nâng cao lên một bậc.
- Đợi đã, miệng vết thương của T5 đang biến thành màu đen.
Dương Tiểu Cận nhanh chóng nhìn sang. Chỉ thấy trên thi thể T5, màu đen từ miệng vết thương không ngừng lan tràn. Chỉ mới hai giây mà thi thể đã hoàn toàn biến thành màu đen.
- Tại sao lại hóa đen?
Dương Tiểu Cận quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Đạn của ngươi, ngươi phải biết chứ nhỉ?
- Đây là lần đầu tiên ta dùng loại đạn này…
Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ nói. Bất quá hắn cảm thấy việc hóa đen này không hề đơn giản. Từ trước tới nay cung điện không bao giờ làm chuyện dư thừa.
Trong lúc hai người nói chuyện, một T5 khéo kéo thi thể đồng đội vào công sự phòng ngự, muốn xem thử thương thế đối phương thế nào.
Thế nhưng khi mở mí mắt đồng đội ra, hắn thấy con ngươi người này đã giãn nở, chết hẳn rồi.
Nhưng vào lúc này, T5 còn sống kinh ngạc phát hiện ngón tay giở mí mặt đồng đột của mình cũng dần biến thành màu đen. Chỉ hai giây, màu đen quỷ dị đã dần lan tràn tới cổ của hắn.
Người này nhanh chóng lùi về sau, thế nhưng thân thế của hắn vẫn dần hóa đen. Toàn bộ quá trình dường như chẳng có gì thống khổ, chỉ đơn giản là hóa đen mà thôi!
Sắc mặt T5 dữ tợn. Hắn nghĩ mãi cũng không rõ rốt cục là chuyện gì xảy ra. Màu đen như thẩm thấu vào làn da của hắn, chà mãi cũng không sạch, lau mạnh cũng chẳng khô.
Chỉ một viên đạn đã khiến làn da hắn nhuốm màu quỷ dị?!
Nghĩ tới đây, T5 không đứng yên nữa mà dùng tốc độ nhanh nhất chui vào rừng cây.
Dương Tiểu Cận thấy đối phương rời khỏi công sự thì ngây người hỏi:
- Thứ đen thui vừa chạy qua là gì vậy?
Nhâm Tiểu Túc cũng kinh nghi bất định:
- Là T5 còn lại hả? Sao hắn cũng đen thui vậy?
Dương Tiểu Cận không nói gì, gọn gàng linh hoạt muốn bắn thêm phát nữa. Thế nhưng đạn đã không còn.
- Kỳ quái, viên đạn màu đen chỉ có một thôi à?
Dương Tiểu Cận hỏi:
- Nhâm Tiểu Túc suy tư một chút, hắn hỏi cung điện:
“Số lượng đạn màu đen là bao nhiêu?”
“Mỗi ngày một viên, sau 12 giờ khuya sẽ reset…”
Cung điệp đáp.
Nhâm Tiểu Túc thở dài. Khó khăn lắm hắn mới có tuyệt chiêu một kích tất sát T5, không ngờ lại có hạn chế về thời gian.
Không đúng, hẳn là còn những hạn chế khác!
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng quan sát cung điện trong đầu. Chỉ thấy trên máy đánh chữ có một dòng chữ nhỏ: Trừ 100 đồng cảm tạ tệ.
Chỉ trong chớp mắt, Nhâm Tiểu Túc lòng đau như cắt. Bây giờ cảm tạ tệ của hắn có tổng cộng hơn vài trăm đồng, vậy mà một lần bắn súng lại mất một phần sáu rồi.
Lúc trước khi biết mất 10.000 đồng mới mở khóa được vũ khí thứ 3, hắn đã cảm thấy xa vời vô cùng. Thậm chí tạm thời quên đi chuyện tích lũy cảm tạ tệ. Hiện tại xem ra, vẫn phải nối nghiệp cũ thôi!
Dương Tiểu Cận biết mỗi ngày chỉ bắn được một viên đạn màu đen thì có phần tiếc nuối:
- Tiếc thật, vậy đợi tới mai rồi bắn thử phát nữa.
Nhâm Tiểu Túc vội nói:
- Khục khục, đạn này xem như đòn sát thủ của ngươi. Sao có thể xài với mục tiêu đơn giản như thế chứ. Nên đợi thời khắc mấu chốt dùng thì tốt hơn.
Nói thật, trước mặt Dương Tiểu Cận, Nhâm Tiểu Túc vẫn muốn giữ chút sĩ diện. Hắn không thể thẳng thắn nói phát súng hôm nay tốn 100 đồng được. Vì thế hắn phải nghĩ cách khuyên nhủ Dương Tiểu Cận đừng dùng nữa.
Kết quả, Dương Tiểu Cận vừa nháy mắt là phát hiện được chân tướng.
- Hả?
Dương Tiểu Cận tỉ mỉ đánh giá, lập tức hiểu rõ:
- Nhìn bộ dáng keo kiệt này của ngươi mà xem. Hẳn phải trả cái giá lớn mới được xài viên đạn đen đúng không. Đương rồi, chưa tới lúc mấu chốt ta sẽ không dùng.
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ ra mặt:
- Kỳ thật lúc gặp nguy hiểm cũng không cần tiết kiệm thay ta đâu. An toàn của ngươi vẫn là quan trọng nhất….
- Mau di chuyển đi…
Dương Tiểu Cận nói:
- Nếu đụng phải T5 mà không có điểm phục kích cố định thì phải nghĩ cách giải quyết T5 nhanh nhất có thể mới được.
...
Bấy giờ, đội chiến bộ đang tiến về phía trước vẫn chưa biết bản thân đã bị tử thần để mắt tới. Trong rừng cây đột nhiên xuất hiện động tĩnh khiến họng súng mọi người lập tức hướng tới, có thể nổ súng bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó, một bóng người đen thui chui ra từ trong rừng cây.
- Con mẹ nó, cái quái gì vậy?!
Chỉ huy của đội chiến bộ nọ rống to. Một thành viên bên cạnh vì khẩn trương mà bóp cò súng!
Khuôn mặt T5 dữ tợn gẩy viên đạn dính trên ngực xuống:
- Ta là T5036. Vừa rồi là tên chết tiệt nào nổ súng đấy?
- Ngài là T5036? Chúng ta chưa bao giờ nghe trong Hỏa Chủng có thành viên là người da đen cả….
Chỉ huy ngây ngẩn cả người. Trước mắt hắn, bộ dáng đen thui của T5 rất kỳ lạ. Mọi người đều hoang mang không rõ đây là chuyện gì đang xảy ra.
T5036 lạnh giọng nói:
- Các ngươi đi tiếp đi. Kẻ địch ở ngay phía trước đấy. Hãy hấp dẫn hỏa lực của họ, ta sẽ giết họ!
Chỉ huy nhận ra âm thanh của T5036, vội vàng nhận lệnh. T5036 nói xong lập tức biến mất trong rừng cây.
Chỉ huy nhỏ giọng nói thầm:
- Không lẽ trên núi lại tổng hợp ra loại gen mới à?
- Là của hắc tinh tinh hả?
- Khó nói lắm…..
Bấy giờ, hai người Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đã bắt đầu di chuyển. Còn nửa tiếng nữa là mặt trời lặn, họ phải xuống núi trước khi mặt trời lặn và chấm dứt trận chiến này.
Sơn dã vô cùng yên tĩnh, không có dã thú sinh sống ở đây, chim muông cũng bị động vật săn mồi ăn sạch.
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc nghe được tiếng nổ mạnh vang lên sau lưng. Đây là nơi mà họ vừa chọn để phục kích Hỏa Chủng. Tiếng nổ vang là do lựu đạn Dương Tiểu Cận thiết lập bị kích phát.
Hai người quay đầu lại, muốn nhìn thử tình huống sau lưng một chút.
Thế nhưng trong chớp mắt, cách 10m bên tay phải họ, một bóng đen đột nhiên lao ra.
T5036 đã sớm tới gần nhưng hắn chờ tới tận bây giờ, thừa dịp Nhâm Tiểu Túc phân tâm vì tiếng nổ mới xuất hiện!
Nhưng đúng vào lúc này, hắn cũng thấy được khóe môi đang nhếch lên của Nhâm Tiểu Túc.
Không tốt! T5036 muốn thay đổi hướng chạy, thế nhưng lão Hứa lấy khí thế sét đánh lôi đình bật dậy từ dưới đống lá mục nát.
- Chờ ngươi lâu lắm rồi Tiểu Hắc Tử…
Nhâm Tiểu Túc cười nói.
T5036 tức giận. Hắn chịu đựng sự đau đớn từ vết thương, hung ác nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ai là Tiểu Hắc Tử hả?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận