Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1144: Tra Tấn


Mai Qua rất muốn nhắc nhở Miên Dương Nhân một chút, để về sau hai người bọn họ bớt kiếm chuyện với Nhâm Tiểu Túc đi, bằng không bị chỉnh cũng chỉ có thể kêu trời trách đất.
Cơ mà hắn đã hứa với Nhâm Tiểu Túc sẽ giữ bí mật thật tốt nên không nói gì cả.
Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc nói một câu rất có đạo lý: Lý Thị ở Yorkshire an bài hộ vệ cho ngươi đều nghe lệnh của Tiễn Vệ Ninh chỉ huy, thổ phỉ nhiều lần đột kích đã chứng minh điểm này. Cho nên, hộ vệ Lý gia cũng là một phần trong kế hoạch kia, mà Lý Thành Quả và Lưu Đình thì sao?
Từ 60 năm trước, tượng Vu Sư trên tháng đường Vaduz đều được sửa lại, chứng tỏ gia tộc Berkeley đã sớm sinh lòng phản nghịch.
Những năm gần đây, thuộc dân sáu quận phía nam chỉ nhận thần minh của gia tộc Berkeley, đã sớm bỏ gia tộc Normand cùng Tudor ra sau đầu.
Đối phương trù tính kế hoạch trong vài chục năm, hai năm nay lại sắp xếp hai cơ sở ngầm bên cạnh một Tiểu Vu Sư để làm gì? Ngươi xem, chuyện trên đường trở về ngươi bị người đuổi giết, Lý Thành Quả cùng Lưu Đình đều nói với cha của họ.
Mai Qua nghĩ tới đây thì kiềm chế bản thân lại, chỉ thuận miệng nói với bọn họ:
"Hai ngươi là tôi tớ, hắn là người hầu cận. Bình thường vẫn nên khách khí chút, đừng suốt ngày châm chọc khiêu khích hắn thế nữa.”
Hai Miên Dương Nhân nhất thời không lên tiếng, nhưng trong lòng vẫn có chút không phục, nhất là Lưu Đình.
Ngữ khí Mai Qua thành khẩn:
"Đây là vì muốn tốt cho các ngươi, biết không?"
"Ta thấy hắn suốt ngày cà lơ phất phơ không làm chính sự nên chỉ muốn nhắc nhở chút thôi…. "
Lưu Đình nói thầm:
"Hơn nữa Mai Qua đại nhân, ngươi xem đi, hắn nào có bộ dáng người hầu cận. Người hầu cận nhà người ta đều xuất thân từ Kỵ Sĩ Đoàn hoặc giác đấu sĩ, mà Nhâm Tiểu Túc thì sao? Mỗi lần thổ phỉ đánh tới hắn đều trốn phía sau xe ngựa."
Nhâm Tiểu Túc lườm Lưu Đình một cái:
"Đi, lần sau ta sẽ chạy ra ngoài, bất quá ngươi phải đi cùng ta, tôi tớ đi theo người hầu cận chiến đấu cũng không quá phận nhỉ?"
Lưu Đình rụt cổ:
"Kỳ thật núp phía sau mặt cũng rất tốt."
Lúc này, hộ vệ của Tiễn Vệ Ninh lôi hai người mặc đồ thổ phỉ vào trong doanh địa.
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua thì thấy hai hán tử, một bị trúng tên ở đùi, một bị trúng tên ở bụng. Hẳn bị loạn tiễn bắn trúng nên không thể chạy kịp.
Hộ vệ nói với Tiễn Vệ Ninh:
"Đại nhân, chúng ta phát hiện hai người này còn sống trên chiến trường. Ngài thẩm vấn một chút đi."
"Làm tốt lắm… "
Hai mắt Tiễn Vệ Ninh sáng lên:
"Kéo bọn họ ra bên ngoài cho ta, ngươi cầm con dao của ta theo."
Buổi tối hôm nay, Tiễn Vệ Ninh có quá nhiều hoang mang, cho nên hắn cần tra tấn ai đó để phát tiết, cũng để biết thêm nhiều tin tức hơn.
Không bao lâu sau, bên ngoài tường vây xe ngựa vang lên tiếng tù binh kêu la thảm thiết. Tuy Tiễn Vệ Ninh đã lôi hai hán tử ra ngoài cách chỗ lửa tại vài trăm mét, thế nhưng đêm khuya vắng người, tiếng kêu thảm thiết vô cùng đột ngột.
Lúc này, hai tù binh bị thương được hộ vệ treo lên cây. Tiễn Vệ Ninh cầm một con dao trong tay, từng chút một cắt qua người một trong hai.
"Ai phái các ngươi tới?"
Tiễn Vệ Ninh lạnh giọng nói.
Người đàn ông kia cũng coi như có cốt khí, chỉ cười lạnh rồi nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Tiễn Vệ Ninh, may mà thân thủ Tiễn Vệ Ninh tốt nên không trúng.
Tiễn Vệ Ninh xanh mặt:
"Khá lắm, cứng rắn như vậy, đợi ta lột da ngươi xuống, để xem ngươi còn có thể cứng như vậy hay không."
Cách tra tấn ở vương quốc Vu Sư so với Trung Thổ vẫn còn huyết tinh hơn nhiều. Trận thẩm vấn này kéo dài mãi tới hừng đông, hai tù binh đã mình đầy thương tích, khí tức bạc nhược.
Tiễn Vệ Ninh cười lạnh rồi nhỏ giọng nói với một trong hai:
"Rốt cuộc là ai phái các ngươi tới?"
Lúc này tù binh đã hấp hối sắp chết, đầu óc không còn tỉnh táo như bình thường. Thế nhưng hắn chỉ Tiễn Vệ Ninh một cái rồi thôi, cũng không nói gì.
Nhưng điều ngoài ý muốn chính là, Tiễn Vệ Ninh lại dán lỗ tai qua, dùng đầu ngăn trở ánh mắt gã tù binh khác, cũng gật gật đầu làm ra bộ dáng như đang lắng nghe.
Một lát sau, Tiễn Vệ Ninh phân phó hộ vệ:
"Được rồi, kéo hắn qua bên cạnh nghỉ ngơi đi."
Tiễn Vệ Ninh cười nhẹ, đi đến trước mặt một gã tù binh khác, thấp giọng cười nói:
"Đồng bạn của ngươi đã nói, các ngươi là Kỵ Sĩ của Tudor."
Tù nhân còn lại thoáng mở to hai mắt, tựa như không cách nào tin đồng bạn của mình, lúc này chỉ thấy hộ vệ che kín miệng tên kia.
Tiễn Vệ Ninh vừa cười vừa nói:
"Ta đã an bài cho hắn nghỉ ngơi, ta lấy vinh dự của ta trong Kỵ Sĩ Đoàn cam đoan với ngươi. Chỉ cần ngươi mở miệng sẽ được hưởng thụ đãi ngộ như hắn. Không cần nghĩ nhiều, là do ta dễ mềm lòng nên muốn cho các ngươi thêm cơ hội. Hơn nữa chỉ hai người nói chuyện thì càng đáng tin hơn.”
Tù binh kia trầm mặc chừng 10 phút mới bất đắc dĩ nói:
"Đúng vậy, chúng ta tới từ Kỵ Sĩ Đoàn của Tudor."
Tiễn Vệ Ninh thoáng chững lại, hắn nói vậy chỉ để lừa đối phương. Khi đối phương khai ra, tâm hắn không khỏi trầm xuống.
Gia tộc Tudor đã biết kế hoạch của thương đội này? Vậy hắn có nên tiếp tục dẫn đội đi không, như vậy có khác nào chịu chết chứ?
Bất quá, lời đối phương nói vẫn chưa hẳn là thật, hắn cần tiếp tục thăm dò.
Tiễn Vệ Ninh nghĩ nghĩ rồi nói:
"Rốt cục các ngươi tới đây làm gì. Hẳn không biết chúng ta có nhiều người như vậy đâu nhỉ. Bằng không sao lại tới ít người như thế, chẳng lẽ cấp trên của các ngươi muốn phái các ngươi tới đây chịu chết?"
Tù binh nghe xong, cứ như nghĩ tới chuyện gì đó rất tức giận, âm lượng tăng cao:
"Làm sao chúng ta biết các ngươi có nhiều người như vậy, hơn nữa tất cả đều là Kỵ Sĩ tinh nhuệ?”
Tiễn Vệ Ninh nghe vậy thì cảm thấy có chút kỳ quái, hắn buồn bực nói:
"Đợi chút, ngươi không biết chúng ta là người của Kỵ Sĩ Đoàn?"
"Đương nhiên không biết… "
Tù binh nghiến răng nghiến lợi nói:
"Các ngươi là người của Hỏa Diễm Kỵ Sĩ Đoàn, nếu không sẽ không thể có quy mô lớn như vậy. Chỉ là ta không thể nào hiểu được, Mai Qua chỉ là một Tiểu Vu Sư, vì sao các ngươi lại phái nhiều người bảo vệ hắn như vậy?!”
"Hả?"
Tiễn Vệ Ninh ngây ngẩn cả người:
"Các ngươi tới để giết Mai Qua?"
Tù binh cũng ngây ngẩn cả người:
"Ngươi cho rằng chúng ta muốn giết ai?"
"Ha ha… "
Tiễn Vệ Ninh phất tay với hộ vệ sau lưng:
"Kéo xuống, giết đi."
Không cần đoán nữa, Tiễn Vệ Ninh đã tin lời đối phương nói là thật.
Tù binh gào thét:
"Ngươi đã dùng vinh dự Kỵ Sĩ Đoàn hứa với ta mà!"
"Ta hứa với ngươi sẽ cho ngươi hưởng đãi ngộ như đồng bạn… "
Tiễn Vệ Ninh cười lạnh:
"Hắn đã chết, bây giờ ngươi có thể đi cùng hắn."
Từ trước khi cuộc chiến đêm nay bắt đầu, Nhâm Tiểu Túc đã nhận ra Tiễn Vệ Ninh là hạng người gì, trúng thuật rơi lệ còn có thể thuận thế thu mua nhân tâm, có thể nói là tâm nhãn hơn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận