Đệ Nhất Danh Sách

Chương 499: Cách Giải Quyết Vấn Đề Của Nhâm Tiểu Túc

Siêu phàm giả trong số các sát thủ cấp A có số lượng cực ít, dùng sát thủ cấp A đối phó với loại nhân vật lớn của tập đoàn hẳn là vừa vặn.
Nhưng đối phó với công ty Hỏa Chủng thì có phần cố sức.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc càng mong chờ nhiệm vụ đối phó với công ty Hỏa Chủng hơn, đó mới là nhiệm vụ mang tính khiêu chiến.
Vào lúc này, điện thoại trong phòng khách sạn vang lên.
Chu Nghênh Tuyết đi tới bắt máy, một âm thanh dễ nghe ở đầu dây bên kia:
- Khách ở phòng 1209 nhờ khách sạn tìm người hợp tác, nếu có chung mục đích, ngài có thể trực tiếp tới phòng 1209.
- Được, ta đã biết.
Chu Nghênh Tuyết cúp máy xong thì nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Đi không?
- Khách sạn này cũng thần kỳ ghê nhỉ, còn trực tiếp nhận nhờ vả tìm người cùng làm nhiệm vụ? Hàng rào 73 cách chúng ta có xa không?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Hẳn là không gần đâu.
Trước kia ta chưa từng nhận được nhiệm vụ ở nơi đó.
Chẳng lẽ nhiệm vụ được phát theo khu vực?
- Rất xa, đại khái chừng 600 ki lô mét .
Kỳ thật ta cũng không quá quan tâm tới nhiệm vụ này…
Chu Nghênh Tuyết nói tiếp:
- Vì từ trước tới nay ta chưa từng tới hàng rào 73, không quen thuộc nơi đó.
Bất quá nhiệm vụ của An Kinh đúng là được ban bố theo khu vực.
Nếu ngươi đang ở Vương thị thì chỉ nhận được nhiệm vụ liên quan tới Vương thị.
Thế nhưng ở chợ đêm lại tương đối đặc biệt, chỉ cần ngươi ở trong chợ đêm, nhiệm vụ gì cũng nhận được cả.
Nhâm Tiểu Túc bừng tỉnh, thì ra là vậy, khó trách Chu Nghênh Tuyết nói, nhiều sát thủ hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ quay lại chợ đêm và ở đây.
Không chỉ vì hưởng thụ phục vụ tại đây.
Mà nhiều hơn là vì ở tại nơi này, số lượng nhiệm vụ nhận được càng nhiều hơn!
Không thể không nói, vị trí của chợ đêm thật sự rất thuận lợi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn chằm chằm Chu Nghênh Tuyết:
- Vậy chúng ta mau chóng khởi hành tới hàng rào 73 đi, tránh bị người khác đoạt mất nhiệm vụ của mình.
Hơn nữa, ta cảm thấy không cần kết đội với người khác, chỉ hai ta là đủ rồi.
Chu Nghênh Tuyết như nghe được chuyện gì kì lạ lắm:
- Nhiệm vụ cấp D sẽ bị người đoạt?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ:
- Cấp A không bị vậy à?
- Đương nhiên không bị!
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Chỉ cần ngươi tổ đội xong, báo cáo danh sách với An Kinh tự thì nhiệm vụ sẽ không ai được nhận.
hơn nữa, An Kinh tự sẽ thẩm định đội ngũ đó có đủ tư cách nhận nhiệm vụ không.
Nếu không đủ sẽ không cho ngươi nhận.
Cho nên hiện tại hai ta có đi cũng không cách nào nhận nhiệm vụ được đâu.
Nhâm Tiểu Túc đã hiểu, không ngờ muốn nhận nhiệm vụ cấp bắt buộc phải tổ đội với người khác? Dưới tình huống bình thường, những nhiệm vụ An Kinh tự cho phép mọi người hợp tác thì tốt nhất nên tìm người tổ đội đi cùng.
Tuy điều kiện có hơi nhiều nhưng đám sát thủ cũng không có gì phàn nàn cả.
Mọi người đều tin và năng lực tình báo của An Kinh tự, họ muốn mọi người tổ đội cũng là suy nghĩ cho sự an toàn của sát thủ mà thôi.
- Ngươi cảm thấy chúng ta có nên nhận nhiệm vụ này không?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Chu Nghênh Tuyết nghĩ nghĩ chút rồi nói:
- Ta chưa từng tới nơi đó, hẳn sẽ có chút nguy hiểm, tốt nhất là không nhận.
- Vậy đi thôi, nhìn xem đồng đội lần này có bộ dáng thế nào.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Chu Nghênh Tuyết:
- Chấm hỏi ? ? ?
Ngươi có nghe ta nói cái gì không hả.
Hai người họ thương lượng chừng 10 phút đồng hồ, Nhâm Tiểu Túc quyết định nhận nhiệm vụ này.
Chu Nghênh Tuyết đi theo sau hắn, lén lút trừng mắt với bóng lưng của thiếu niên.
Ngươi muốn nhận thì nói thẳng ra cho rồi, giả bộ hỏi ý kiến làm quái gì?
Nhưng hiện tại Chu Nghênh Tuyết giận mà không dám nói, nàng là đại nha hoàn, làm sao đám phàn nàn chủ tử.
Hai người đi thang máy tới tầng 12, tìm tới phòng 1209.
Kết quả tương đối ngoài ý muốn.
Khi họ tới thì cửa phòng đã mở ra, trong đó có năm người đang ngồi.
Một trong số đó
An Kinh tự cho phép thành lập tổ đội năm người, nhưng dù nhiều người thì ban thưởng cũng theo số lượng nhân lên.
Cho nên, bây giờ trong phòng có năm người chứng tỏ rất có thể họ đã tới chậm rồi.
Nhâm Tiểu Túc thầm nhủ, thì ra nhiệm vụ cấp A cũng cần phải tranh đoạt a….
Triệu Hạo Trình thấy Chu Nghênh Tuyết và Nhâm Tiểu Túc thì vui vẻ nở nụ cười:
- Không khéo, lần này đổi vị trí với ngươi rồi.
Tên còn lại, cũng là chủ nhân căn phòng 1209 nói xin lỗi với Chu Nghênh Tuyết;
- Thật tiếc, chúng ta đã đổi người rồi.
Chu Nghênh Tuyết lạnh lùng nói:
- Triệu Hạo Trình từng hãm hại đồng đội, các ngươi tình nguyện tổ đội làm nhiệm vụ với hắn?
Sắc mặt Triệu Hạo Trình nhất thời đen lại:
- Chu Nghênh Tuyết, ta nói ngươi biết, không nên vu oan cho người khác.
Vì sao nhiệm vụ tới hàng rào 61 này chỉ còn một mình ngươi quay lại? Việc này chỉ sợ ngươi cũng khó lòng giải thích được a.
- Ít nhất ta cũng không đâm sau lưng đồng đội.
Chu Nghênh Tuyết lạnh lùng đáp.
Chủ phòng 1209 khách khí nói:
- Sát thủ cấp A như chúng ta không nhiều, mối quan hệ cũng không lớn.
Cho nên, với tư cách nào người khởi xướng, ta không muốn đắc tội với ai trong hai vị cả.
Chỉ là ai tới trước thì được trước thôi.
Chu Nghênh Tuyết xoay người rời đi, Nhâm Tiểu Túc đi theo sau lưng nàng, thành thật đóng vai phụ tá thật nhập tâm.
Kết quả vừa tới cửa, Chu Nghênh Tuyết đang tính về phòng thì Nhâm Tiểu Túc nhấn nút thang máy xuống tầng 1, một đường đi tới trung tâm chợ đêm.
Chu Nghênh Tuyết hiếu kỳ nói:
- Ngươi muốn làm gì? Chúng ta về phòng chờ nhiệm vụ là được, tức giận mà rời khỏi chợ đêm làm chi?
- Liên quan gì tới tức giận….
Nhâm Tiểu Túc kỳ quái nhìn Chu Nghênh Tuyết.
Phảng phất như, ngươi này thật kỳ quái, đang nghĩ cái gì thế này?
Chu Nghênh Tuyết ủy khuất đi theo sau lưng Nhâm Tiểu Túc, phàn nàn:
- Cũng không biết đám người kia nghĩ thế nào.
Lúc trước tên Triệu Hạo Trình hạ sát chiêu với đồng đội, kết quả không ngờ đồng đội kia còn có thể sống sót.
Bất quá người biết chuyện này rất ít, đồng đội kia cũng vì bị thương nặng, không kịp thời chữa trị nên đã chết.
Hiện tại chết không đối chứng, lại để hắn càn rỡ khắp nơi.
Một đường đi tới giữa sườn núi, Chu Nghênh Tuyết trơ mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc lấy một cây súng bắn tỉa ra, xem như chỗ không người mà ngồi xuống rồi nằm rạp trên mặt đất, mắt kề sát kính ngắm:
- Không phải đủ người rồi hả.
Chúng ta đợi tên Triệu Hạo Trình kia rời khỏi tửu điểm, giết hắn là xong.
Chu Nghênh Tuyết nhất thời chấn kinh.
Thì ra đây là cách xử lý vấn đề của ngươi hả? Nếu đội ngũ đủ người rồi thì giết một người, như vậy họ có thể gia nhập vào đội ngũ?
Đây là lối suy nghĩ kiểu gì thế?! Có người bình thường nào mà nghĩ thế này không hả?
Chu Nghênh Tuyết còn chưa biết, lúc trước, vì đoạt nhiệm vụ với một đám sát thủ cấp D mà Nhâm Tiểu Túc đã cứng rắn cướp đoạt hơn 20 chiếc di động của người khác…
Đây chính là cách giải quyết vấn đề của Nhâm Tiểu Túc, từ trước đến giờ đều dứt khoát gọn gàng như thế!
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Không phải ngươi bảo tên Triệu Hạo Trình hạ độc thủ sau lưng đồng đội à.
Ta làm vậy cũng là trừ hại cho dân mà thôi.
Chu Nghênh Tuyết không nói gì.
Tuy nàng cảm thấy cách này có phần thô bạo nhìn nhìn Nhâm Tiểu Túc trút giận cho nàng, trong lòng không hiểu sao lại có vài phần vui vẻ.
- Cám ơn ngươi giúp ta xả giận…
Chu Nghênh Tuyết nhỏ giọng nói.
Nhâm Tiểu Túc kỳ quái đáp:
- Ai quan tâm ngươi tức không, ta chỉ muốn làm nhiệm vụ thôi.
Chu Nghênh Tuyết lần nữa tức giận…
Bạn cần đăng nhập để bình luận