Đệ Nhất Danh Sách

Chương 310: Tông Thị Ở Phía Bắc

Tông thị một mực an phận ở phía bắc. Đất đai phương bắc cằn xôi lại có nhiều thiên tai, vì thế thực lực không bằng Dương thị và Khánh thị, từ trước tới nay không dám làm phiền ba tập đoàn phía nam.
Hành động lớn không có nhưng mờ ám thì không ngừng. Tỷ như chuyện nuôi thổ phỉ cũng là Tông thị làm ra.
Đánh giá của Dương Ngọc An với Tông thị là: Có dã tâm nhưng không có thực lực. Đây cũng là lý do Tông thị đánh chủ ý lên hàng rào 178, muốn thẩm thấu vào đó. Nếu đám chết tiệt của hàng rào 178 xuôi nam thì Dương thị và Khánh thị chắc chắn đau đầu.
Tông thị từng thừa dịp Trương Cảnh Lâm rời đi mà lên kế hoạch xâm chiến hàng rào 178. Có điều họ đã xem thường sự tín nhiệm của đám người ở hàng rào 178.
Một khắc khi Trương Cảnh Lâm quay lại hàng rào 178, kế hoạch hơn 10 năm Tông thị lập tức sụp đổ. Lúc này, họ mới ý thức được hàng rào 178 vẫn mang họ Trương.
Nếu Dương Ngọc Anh biết giao tình của Nhâm Tiểu Túc và Trương Cảnh Lâm, e rằng sẽ tiếp đón Nhâm Tiểu Túc như khách quý. Đó là thế lực kinh khủng ở biên thùy tây bắc, là chiến sĩ thiết huyết trưởng thành trong hoàn cảnh ác liệt người sống ta chết.
Đừng nói Dương Ngọc An không biết, ngay cả Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng biết Trương Cảnh Lâm thật sự là ai. Hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc dựa dẫm Trương Cảnh Lâm, ngay cả thư giới thiệu hắn cũng cho Hứa Hiển Sở.
Bấy giờ, Dương Ngọc An nói:
- Người tới là thanh niên của Tông thị, tên Tông Thừa, phụ trách phòng ngự của Tông thị, trẻ tuổi đầy hứa hẹn và rất được trọng dụng. Chúng ta đã già, thế giới là của người trẻ các ngươi. Nghe nói gần đây hàng rào 178 xuất hiện một tướng lãnh trẻ tuổi tên Hứa Hiển Sở được Trương Cảnh Lâm cực kỳ coi trọng. Ta nghe tên này quen quen, có phải Hứa Hiển Sở mà ngươi quen không?
Dương Tiểu Cận có phần sửng sốt. Nàng cũng không thân thuộc gì với Hứa Hiển Sở, ngược lại quan hệ giữa Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở cực kỳ tốt…
Lúc này, Dương Tiểu Cận có phần buồn cười. Sao những nhân vật nổi danh của hàng rào 178 như Trương Cảnh Lâm và Hứa Hiển Sở đều có giao tình sâu đậm với Nhâm Tiểu Túc kia chứ?
Không biết vì sao, nghĩ tới đây, Dương Tiểu Cận cảm thấy có phần thân thiết hơn với hàng rào 178….
Dương Tiểu Cận nói:
- Cũng không quen, từng đi chung đường nhưng chẳng có giao tình gì.
Dương Ngọc An nói:
- Ừ, cũng coi như bạn bè đi. Tương lai ngươi có thể tạo quan hệ với hàng rào 178. Nếu có hàng rào 178 giúp đỡ, Khánh Chẩn phải kiêng dè chúng ta.
Dương Tiểu Cận không nói gì, vốn hàng rào 178 không nguyện ý giao tiếp với tập đoàn. Đám người kia huyết tinh quá nặng, muốn giao tiếp với hàng rào 178 e rằng phải nhờ Nhâm Tiểu Túc ra mặt.
Đột nhiên Dương Ngọc An nói:
- Tông Thừa xấp xỉ tuổi ngươi, nghe nói hắn cũng là siêu phàm giả, khá hợp nhau.
Ý tứ “hợp nhau” này là gì thì không cần nói cũng biết. Dương Tiểu Cận bỗng nhíu mày. Thím ba Mạnh Vinh thấy thế nói ngay:
- Ngươi không được đánh lén hắn. Lần trước ngươi…
Lông mày mảnh khảnh giấu dưới mũ lưỡi trai có chút động đậy:
- Được, ta đã biết.

Lúc Dương Tiểu Cận lại tới chỗ Nhâm Tiểu Túc đã là sáng sớm ngày thứ hai. Nhan Lục Nguyên nghe tiếng đập cửa liền đoán là Tiểu Cận tỷ tỷ tới, kết quả đúng là thế thật.
Nhâm Tiểu Túc ngồi chồm hổm trên mặt đất đánh răng. Hắn phun bọt kem ra, cười nói:
- Tới sớm thế.
Dương Tiểu Cận vào thẳng vấn đề:
- E rằng đám Vương Vũ Trí không thể tham gia cuộc thi.
Chiều hôm qua nàng đã liên hệ với người quản lý. Kết quả việc này truyền tới tai chú ba, vì thế đã bị đình chỉ.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Có chuyện gì?
- Vì các người không phải người bên trong hàng rào.
Dương Tiểu Cận thấp giọng nói:
- Hiện giờ quá trình học tập trong đại học là nghiên cứu cơ mật, vì thế các người không thể tham dự.
Đơn giản mà nói, họ không phải người của Dương thị, mà Dương thị cũng không có ý định để họ trở thành người mình. Vì Dương Ngọc An chướng mắt lưu dân, hắn ta nghĩ lưu dân chẳng thể làm gì nên trò cả.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không tính xoắn xuýt chuyện này. Hắn lại hỏi:
- Vậy Lục Nguyên và Đại Long thì sao? Hai người họ mới lên sơ trung.
Nhan Lục Nguyên lập tức đứng lên:
- Ta cũng không phải người trong hàng rào!
Dương Tiểu Cận cười nói:
- Hai người họ thì được, thủ tục nhập học đã làm xong cả rồi.
Nhan Lục Nguyên và Vương Đại Long nhìn như sắp khóc:
- Chúng ta không phải người hàng rào. Chúng ta là lưu dân! Lưu dân không xứng tới trường học!
- Được rồi…
Nhâm Tiểu Túc buồn cười nhìn hai đứa nhỏ:
- Là đi học chứ có phải đi lao động khổ sai đâu mà mặt hai người như đưa đám thế.
- Bất quá, tuy đám Vương Vũ Trí không thể thi đại học nhưng ta đã chuẩn bị xong phiếu mượn sách cho các người rồi. Trong hàng rào có một Thư viện, các ngươi có thể tới đó mượn sách học.
Dương Tiểu Cận nói.
Vương Vũ Trí sửng sốt:
- Thật chứ?
- Ừ, có thể.
Dương Tiểu Cận gật đầu.
Hiện giờ nền văn minh dần lụi tàn, rất nhiều người từ bỏ việc học. Thế nhưng vẫn có một số ít không ngừng cố gắng bổ sung kiến thức cho mình.
Khoa học kỹ thuật của nhân loại cũng chưa từng gián đoán, tuy đây chỉ là cái nhìn tổng thể mà thôi. Vẫn có một vài thứ đã biến mất theo dòng thời gian và thương hải tang điền. Thế nên hướng phát triển hiện tại của khoa học kỹ thuật có chênh lệch rất lớn so với trước tai biến.
Đây không phải do nhân loại không cố gắng mà là sau tai biến còn lưu lại những gì và tài nguyên có thể phát triển thứ chi.
Có người từng tới phòng nghiên cứu trước tai biến. Tài liệu bên trong đã bị hàng rào nào đó trong Trung Nguyên cầm đi bán đấu giá với giá trên trời.
Văn minh được duy trì bằng cách nào? Chẳng phải đều dựa vào giấy bút đó ư?
Tập đoàn nào cũng có Thư viện có, thế nhưng chỉ có người với thân phận đặc biệt mới được vào. Trước kia đám Vương Vũ Trí ở trong hàng rào chỉ được đi học chứ không đủ tư cách vào Thư viện.
Nghĩ kỹ, Dương Tiểu Cận làm phiếu mượn sách cho họ cũng tốn không ít công sức.
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ:
- Được rồi, vậy chúng ta tới Thư viện tự học xung được, cám ơn ngươi.
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Còn gì cần nữa không?
- À…
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ tỉ mỉ:
- Trong hàng rào có lão sư dạy kỹ năng chiến đấu không. Ta muốn học tập thêm.
Trước kia Nhâm Tiểu Túc được rèn luyện từ nơi hoang dã. Tất cả bản năng đều được rèn luyện nhờ trải nghiệm. Dù là phát lực hay đánh vào điểm yếu cũng từ kinh nghiệm mà ra.
Cho nên kỹ năng chiến đấu của hắn chỉ ở trung cấp, đó là dựa vào sự tàn nhẫn mà thành.
Dương Tiểu Cận suy nghĩ:
- Để ta nghĩ cách!
Nhan Lục Nguyên đứng bên cạnh bỗng nhiên phát hiện, dường như chỉ cần Nhâm Tiểu Túc muốn, Dương Tiểu Cận sẽ không cự tuyệt. Hắn biết Nhâm Tiểu Túc từng cứu mạng Dương Tiểu Cận, hẳn cũng một phần vì vậy.
Đột nhiên Dương Tiểu Cận nói:
- Có chuyện này…
- Chuyện gì?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Qua một thời gian nữa, Tông thị ở phương bắc sẽ cử người tới. Ngươi cùng ta tiếp đãi bọn họ đi.
Nhâm Tiểu Túc đáp.
- Được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận