Đệ Nhất Danh Sách

Chương 367: Chạy Trốn

Nhâm Tiểu Túc không biết phía nam hàng rào đang có chuyện gì. Hắn thấy ánh lửa liền biết, sợ rằng hàng rào sắp xong rồi.
Hiện giờ binh lực của hàng rào 88 chỉ có một đoàn bộ binh mà thôi. Lúc này muốn tấn công hàng rào 88 chỉ có thể là đội thiết giáp hoặc đội hỏa tiễn.
Thế nhưng binh lực của Khánh thị đều bị Dương thị nắm bắt. Dương thị không thể nào không biết hỏa lực của Khánh thị lan tới chỗ mình.
Thế nhưng sau khi tiến bắc, chiến binh nano dựa vào tính cơ động cơ của bản thân mà đi đường núi, chưa bao giờ lộ mặt ra đường lớn của. Những binh sĩ bình thường không cách nào xuyên qua địa hình hiểm yếu, tuy nhiên với chiến binh nano, họ đi đường núi chẳng khác đi trên đất bằng.
Đây cũng là lý do vì sao Khánh Chẩn để chiến binh nano thẩm thấu vào Dương thị. Dù thủ hạ Khánh Chẩn có tinh nhuệ tới mấy cũng không thể lặng yên đột phá phòng tuyến Dương thị.
Nhưng chiến binh nano thì làm được.
Lúc này, ánh lửa dần lan tràn từ phương bắc. Nhâm Tiểu Túc phát hiện thế lửa thẳng tắp, như một chuôi đao phẫu thuật xuyên thấu tới chỗ hiểm của Dương thị.
Đám chiến binh nano đột phá miệng cống xong thì không dây dưa với binh sĩ trông coi mà tiếp tục hướng về phía bắc, muốn trực tiếp phá hủy trang viên của Dương thị, cũng giết chết không ít cao tầng của Dương thị.
Tuy cao tầng Dương thị phân bố trong vài chục hàng rào thế nhưng hơn 6 phần đều tụ hội lại hàng rào 88. Nếu nơi này bị phá hủy, e rằng nhất thời Dương thị sẽ lâm vào trạng thái quần long vô thủ.
Tiền tuyến sụp đổ, phía sau lại không có thủ lĩnh. Tới lúc đó, chỉ cần Khánh thị tiến quân thần tốc sẽ thôn phệ được các hàng rào của Dương thị.
- Ấy.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu liền thấy Chu Nghênh Tuyết đã tỉnh dậy. Nàng nhìn ánh lửa cùng tiếng nổ vang, bỗng nhiên trở nên nóng nảy:
- Thả ta ra, mẹ ta còn ở trong nhà!
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt. Hắn do dự một chút rồi đi tới trước mặt Chu Nghênh Tuyết:
- Ngươi và ta không thù không oán. Lúc trước cũng do lập trường, ta cũng không trách ngươi. Thế nhưng ta cảnh cáo ngươi, thoát khỏi rồi thì đừng làm trò gì, biết chưa?
Chu Nghênh Tuyết bình tĩnh nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Được!
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc cắt đứt dây trói Chu Nghênh Tuyết. Chỉ thấy Chu Nghênh Tuyết không chút ngập ngừng mà nhảy ra khỏi tường viện.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc không sợ Dương thị cản trở mình. Chung quy, hiện tại Dương thị ốc còn không mang nổi mình ốc.
Đột nhiên, tiếng La Lam vang lên kèm với âm thanh rít xe chói tai:
- Nhâm Tiểu Túc, nhanh đi theo ta. Chúng ta phải mau mau rời khỏi đâu. Đám chiến binh nano của Lý thị sẽ không quản chúng ta là người Dương thị hay không đâu.
Nhâm Tiểu Túc đẩy cửa sân ra, chỉ thấy vô số người dân rời khỏi nhà quan sát ánh lửa trên trời. Cũng có người tránh né trong nhà, cứ như chỉ cần ở trong nhà là an toàn vậy.
Trước cửa sân viện là xe tải, xung quanh xe tải là binh sĩ Khánh thị đang cảnh giới xung quanh. Binh lính đã sớm ẩn núp trong hàng rào 88. La Lam biết rõ những binh sĩ này không phụ trách việc cứu hắn, chỉ phụ trách tiếp ứng mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc dẫn đám Vương Phú Quý, Tiểu Ngọc Tỷ lên xe. chỉ hai phía đồng hồ, mọi người đã ngồi trật tự trong thùng xe.
La Lam rống to:
- Lái xe, lái xe mau. Lão tử không muốn chôn cùng một chỗ với hàng rào 88!
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn ánh lửa. Bên kia có hơn 1500 chiến binh nano được trang bị vũ trang đầy đủ.
Nhâm Tiểu Túc không thể mạo hiểm, hắn biết thế nào là nặng nhẹ!
Nếu hiện tại quay đầu lại, thứ phải trả giá chắc chắn là mạng người. Đã thế, Nhâm Tiểu Túc không cần những người máy nano đó.
Hai chiếc xe tải chạy nhanh như chớp tới miệng cống phía đông. Tốc độ khiến cư dân hàng rào không khỏi sợ hãi, mọi người nhao nhao tránh sang hai bên.
- Nhâm Tiểu Túc…
La Lam hô to trong thùng xe lắc lư:
- Đi tới Khánh thị với ta!
Nhâm Tiểu Túc nhìn Nhan Lục Nguyên một cái, lắc đầu:
- Không đi.
La Lam khó hiểu:
- Theo ta tới Khánh thị sẽ được ăn nhậu thoải mái. Có tiền có xe, đến lúc đó ngươi có thể dùng xe sang trọng đón mỹ nữ đi hóng mát. Chẳng phải như vậy rất sướng à?
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Trước kia ta từng nghĩ tới chuyện này, nhưng hiện tại ta đã có nơi khác tốt hơn. Ta cảm thấy hoang dã phù hợp với mình hơn.
Hai mắt Nhan Lục Nguyên sáng lên:
- Ca, chúng ta sẽ đi đâu?
- Nhà mới…
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Một nơi có hi vọng.
Nhan Lục Nguyên im lặng nửa ngày, bỗng nhiên thằng bé lên tiếng:
- Ca, cám ơn ngươi.
- Cám ơn ta làm gì…
Nhâm Tiểu Túc đáp:
- Ta cùng rất thích chỗ đó.
La Lam tiếc hận:
- Hứa Man đã truyền tin với ta. Ta đây cũng chỉ có thể chúc phúc. Sau này nếu tới Khánh thị, ngươi có thể báo tên ta.
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Ta sẽ tới.
Hắn không tới Khánh thị định cư nhưng có thể tới chơi mà. Bất quá đây là chuyện rất lâu về sau. Bây giờ chỉ sợ Khánh thị đang lâm vào chiến tranh điên cuồng. Hiện giờ Khánh thị không còn là một tập đoàn nữa, mà là một cỗ máy chiến tranh.
- Bất quá bây giờ phương bắc cũng đang rất loạn. Các ngươi tới phương bắc bằng cách nào?
La Lam hiếu kỳ:
- Hiện giờ có sông ngòi cản trở. Các người không thể đi qua đâu.
- Không sao, ta có cách.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh đáp.
Hiện giờ toàn bộ thổ phỉ của Khánh thị ở phương bắc đã xuôi nam. Họ không chỉ phá cầu còn muốn phá hủy hết nhà xưởng đặt ở nơi hoang dã của Dương thị nữa.
Nếu là trước kia, chắc chắn hắn sẽ bị sông lớn làm khó dễ. Hiện tại hắn lại làm được, hẳn phải cảm tạ đoàn tàu của Vương Tòng Dương rồi.
Nhâm Tiểu Túc từng thử qua, dù là địa hình gì thì đoàn tàu vẫn có thể di chuyển như trên đất bằng. Cho nên đoàn tàu hoàn toàn có thể vượt qua sông lớn!
Hai chiếc xe tải đậu trước cửa miệng cống phía đông. Nơi này chỉ có lác đác binh sĩ canh giữ. Họ vừa chuẩn bị tới kiểm tra xe thì binh sĩ Khánh thị đã nhảy xuống xe đột phá vòng vây. Đám tư quân trông coi miệng cống làm sao là đối thủ của quân chính quy Khánh thị?
Đợi tới khi binh sĩ Khánh thị cho nổ miệng cống. Xe tải xuyên qua khói đen đi về nơi hoang dã.
Lần này rời đi nhẹ nhàng hơn những lần trước. Việc có thể dẫn đám Nhan Lục Nguyên an toàn rời khỏi hàng rào khiến tâm tình Nhâm Tiểu Túc tốt hơn rất nhiều.
Hết thảy đều phát triển theo hướng rất tốt, Nhâm Tiểu Túc bắt đầu chờ mong về tương lai sống ở nơi hoang dã.
Bất quá, sau khi Nhâm Tiểu Túc thấy khói súng trên hàng rào 88. Đột nhiên hắn cảm thấy chuyện này cũng không có gì vui vẻ.
Thời đại đã thay đổi.
Họ thật sự có thể tới nơi hoang dã sống yên bình sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận