Đệ Nhất Danh Sách

Chương 577: Ngươi Có Từng Nghe Qua Nhâm Tiểu Túc Không?


Thiếu niên vừa hỏi Vương Phú Quý là Vương Vũ Tri. Vốn là học trò của Khương Vô nhưng sau nhiều biến cố to lớn lại lang bạt tại Trung Nguyên cùng Vương Phú Quý được mấy tháng rồi. Hiện giờ tướng mạo cũng dần trở nên thành thục hơn.
Dọc đường này, mọi người chịu không ít khổ sở. Bây giờ tới được hàng rào 144, cả đấm đều là bộ dáng phong trần mệt mỏi.
Bấy giờ, Vương Vũ Tri cũng thể hiện ra tiềm lực của bản thân. Hắn đi theo Vương Phú Quý học được không ít kỹ năng, bây giờ đã trở thành trợ thủ đắc lực của Vương Phú Quý.
Vương Phú Quý dương dương tự đắc:
- Chúng ta tới nơi này trước một bước, tạo quan hệ tốt với cứ điểm 178, đây gọi là chiếm trước tiên cơ. Người khác sẽ được nửa năm sau, khi đường đã được thông mới tới, thế nhưng ta không thể đợi, đồ Nhâm Tiểu Túc tích góp cho chúng ta không còn nhiều. Vạn nhất về sau gặp được Nhâm Tiểu Túc, hắn hỏi trong tay ta còn bao nhiêu của cải thì sao, ta không thể để hắn mất mặt được.
Vương Vũ Tri có chút trầm mặc:
- Ta vẫn có thể gặp lại Tiểu Túc ca ư?
Vương Phú Quý sửng sốt một chút, cười nói:
- Nhất định có thể. Có câu tai họa sống ngàn năm, hắn không chết được đâu.
- Vậy đồ chúng ta đem tới đây liệu có bán chạy không?
Vương Vũ Tri nói sang chuyện khác.
- Đương nhiên…
Vương Phú Quý vui cười hớn hở:
- Ngươi nhìn đi, chúng ta chạy tới Tây bắc này lại có nhiều ưu thế như thế mà. Các ngươi có người máy nano, còn có siêu phàm giả Khương Vô nữa. Thổ phỉ bình thường căn bản không làm gì được chúng ta. Hơn nữa các bạn học nữ của ngươi lại khéo tay. Đồ trang sức các nàng làm ra khá dễ nhìn. Trung Nguyên đã sớm lưu hành việc đeo trang sức, đàn bà con gái tại Tây bắc lại chưa thấy qua, nhất định họ vừa nhìn là thích.
Lúc nói chuyện, Vương Phú Quý chạy tới thùng xe phía sau, mở rương thức ăn ra, hô to:
- Các cô nương, nhanh chóng xuống xe hóng gió đi. Chúng ta tới thị trấn rồi. Phú Quý thích mời các ngươi đi nấu cơm a.
Trong xe, Khương Vô dẫn theo bốn năm học sinh nữ đang buồn bực làm vòng tay. Lúc trước Vương Phú Quý tính tìm chỗ nhập hàng nhưng giá vòng tay ở Trung Nguyên quá mắc. Đối phương thấy họ là lưu dân lại càng cố tình nâng giá.
Về sau, Khương Vô phát hiện vật liệu để đan vòng không mắc nên xung phong nhận việc. Họ sẽ mua nguyên vật liệu, trên đường tới Tây bắc, nàng và đám nữ sinh có thể đan vòng tay, sau khi tới nơi bán đi rồi sẽ lời rất nhiều.
Kỳ thật Khương Vô muốn kiếm gì đám cho đám nữ sinh làm. Chung quy hiện tại mọi người đồng tâm hiệp lực sống qua ngày. Đám Vương Vũ Tri đã sớm trưởng thành, trong đội ngũ không nên có người ăn không ngồi rồi.
Thời gian lâu dài, nữ sinh không giúp được gì cho đội ngũ sẽ kỳ lắm.
Hiện tại, Khương Vô được xem là tâm phúc của cả đội. Một mặt nàng đốc thúc học sinh tự họ, mặt khác phụ trách chi phí ăn mặc trong đội ngũ. Thêm nữa là dùng năng lực của mình bảo vệ mọi người.
Trước kia, năng lực của Khương Vô không giúp gì được cho cả đội hết.
Đơn giản là vì Nhâm Tiểu Túc quá mạnh, khiến siêu phàm giả như Khương Vô không có đất dụng võ. Mọi thứ đều có Nhâm Tiểu Túc giải quyết, không tới phiên Khương Vô ra tay.
Bây giờ thì khác, tuy đám Vương Vũ Tri có người máy nano nhưng năng lượng có hạn mà lực sát thương không đủ mạnh.
Trên đường đi từ Trung Nguyên tới Tây bắc họ gặp lác đác vài toán thổ phỉ. Thế nhưng đám thổ phỉ đụng phải Khương Vô, còn chưa kịp làm gì đã bị vài cánh hoa dọa cho chạy mất.
Hơn nữa, nếu không nhờ năng lực của Khương Vô thì sau trận lũ kia, hiện tại mọi người còn chẳng biết sẽ phân tán tới nơi nào.
Cho nên, bây giờ có việc gì Vương Phú Quý đều thương lượng với Khương Vô.
Hàng hóa của chuyến đi này không riêng gì vòng tay, còn có đồ trang điểm tương đối thịnh hành ở Trung Nguyên, vật dụng hằng ngày dành cho nữ nhân nữa.
Dựa theo lời của Vương Phú Quý, đừng nhìn nữ nhân tính toán chi ly mà lần. Rất nhiều thương nhân đều lấy việc buôn bán cho nữ nhân là sinh ý, trên đời này, tiền của nữ nhân là dễ kiếm nhất.
Cho nên, hắn mua bốn chiếc xe tải cũ này, ba phần tư hàng hóa chất trên xe đều là son môi, mỹ phẩm dưỡng da cùng nước hoa các loại.
Son môi là thứ mà nữ nhân nào cũng sẽ mua. Thứ đồ chơi này cũng giống như thuốc lá của đàn ông vậy, đều cần thiết cả. Hơn nữa, màu sắc son môi ở Trung Nguyên nhiều hơn Tây nam, mà phong cách cũng tươi mới hơn.
Vương Phú Quý yêu cầu Khương Vô và mấy nữ sinh xinh đẹp kia phải xài son môi họ bán mỗi ngày sau khi tới Tây bắc, để đám nữ nhân khác nhìn thấy mà phải động tâm.
Phải biết, ở Tây bắc còn rất nhiều người dùng mấy tờ giấy đỏ để son môi. Không phải không mua nổi mà phía Tây nam và Tây bắc tập trung phát triển công nghiệp nặng nên mấy thứ nhu yếu phẩm hằng ngày này rất ít.
Lão Vương vừa nhìn là thấy được mấu chốt của việc buôn bán. Hắn muốn tuyên truyền thật tốt cho cửa hàng của mình. Sau khi tới Tây bắc sẽ tìm một tờ báo có tiếng đăng bài quảng bá. Cái gì mà nam nhân có yêu nữ nhân thế nào thì phải xem hắn có chịu mua son môi cho nữ nhân không.
Vốn Vương Phú Quý tính quay lại Tây nam mở tiệm tạp hóa, kinh doanh nhiều năm càng làm càng tốt là chuyện thường. Nhưng vì hắn phát hiện được điểm đột phá về nhu cầu mua sắm của phụ nữ nên mới di chuyển tới đây.
Lúc trước, quý nhân trong hàng rào 113 ở Tây nam từng dùng đồ ăn dân dã tượng trưng cho thân phận, trào lưu đó nổi lên là nhờ một phần công lao của Vương Phú Quý.
- Nhưng cứ điểm 178 có đồng ý cho chúng ta bán mấy thứ này không?
Vương Vũ Tri nghi ngờ nói.
- Sợ cái gì, ta biết tư lệnh Trương Cảnh Lâm của họ đó!
Vương Phú Quý đắc ý nói.
Nói xong, Vương Phú Quý dẫn mọi người đi ăn cơm. Hắn dám tới Tây bắc cũng có nguyên nhân.
Bây giờ tất cả hàng rào đều biết Trương Cảnh Lâm lần nữa tiếp quả cứ điểm 178. Mà toàn bộ Tây bắc đã thuộc về cứ điểm 178 cả rồi. Tốt xấu gì thì trước kia hắn cũng là người quen của Trương Cảnh Lâm trên thị trấn, quan hệ không tệ.
Bây giờ tới Tây bắc lại càng dễ dàng hơn.
Ăn cơm trưa xong, Vương Phú Quý dẫn theo đám Vương Vũ Tri đi gặp binh sĩ phụ trách canh giữ hàng rào. Câu đầu tiên hắn nói khi tới cửa là: Ta là bạn của Trương tư lệnh, muốn ôn chuyện cũ cùng ngài.
Lời này nói càng sớm càng tốt, đầu năm nay người không khoác lác rất khó làm ăn a!
Kết quả trong đó có một quan quân đi ra, nghe nói đây là đoàn trưởng mới của hàng rào 144 này. Chỉ thấy đoàn trưởng hiền lành cười nói:
- Lão ca, dù không phải người quen của Tư lệnh thì chỉ cần nộp thuế đầy đủ là được buôn bán ở đây thôi. Gần đây giá thuế đã hạ bớt, cam đoan lợi nhuận đầy đủ cho các ngươi.
Vương Phú Quý chưa từ bỏ ý định:
- Ta thật sự quen biết Trương tư lệnh.
Đoàn trưởng nở nụ cười:
- Hôm trước cũng có người nói như vậy, chỉ là cuối cùng chúng ta phát hiện đối phương chỉ muốn nhìn thấy Trương tư lệnh nên nói xạo thôi. Thật chất không phải quen biết gì hết.
Vương Phú Quý cứng họng. Hắn biết sẽ có nhiều người giả làm người quen của quý nhân. Thế nhưng hắn không ngờ mấy người này phát hiện nhanh như vậy.
Vương Vũ Tri ở bên cạnh vui vẻ nói:
- Phú Quý thúc, bằng không chúng ta ngoan ngoãn buôn bán đi. Tư lệnh nhà người ta đâu phải muốn gặp là gặp. Hơn nữa họ đã nói chỉ cần nộp thuế là được buôn bán. Không cần lôi kéo quan hệ làm gì đâu.
- Con nít con nôi thì biết cái gì…
Vương Phú Quý đen mặt:
- Trong kinh doanh, có ai mà không muốn bắt nối quan hệ đâu.
Đột nhiên đoàn trưởng hỏi:
- Các ngươi tới từ Trung Nguyên à?
Vương Phú Quý sửng sốt:
- Đương nhiên là tới từ Trung Nguyên rồi.
Đoàn trưởng lại hỏi:
- Vậy các ngươi ở Trung Nguyên từng nghe qua ai tên là Nhâm Tiểu Túc không? À, tự giới thiệu một chút, ta là Trương Tiểu Mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận