Đệ Nhất Danh Sách

Chương 420: Khánh Thị Đột Kích

Bỗng nhiên Tiêm Đao Liên trở nên nhàn hạ hơn. Khi còn trong căn cứ, rảnh rỗi không biết làm gì, họ có thể tham gia huấn luyện thể năng, chạy việt dã. Mà bây giờ, cả đám chỉ có thể lẳng lặng ngồi yên.
Nhâm Tiểu Túc và Trương Tiểu Mãn không hề diễn kịch với Chu Ứng Long. Họ hiểu rõ, nếu sông Bắc Vịnh nhận được sự trợ giúp mạnh mẽ từ Vịnh Sơn. Nhiệm vụ nổ cầu của họ chẳng khác nào người si nói mộng.
Dù một đại đội có mạnh tới đâu cũng không thể dùng 184 người địch lại cả mấy ngàn người. Có Nhâm Tiểu Túc cũng không thể, đạn dược có nhiều hơn cũng không.
Chu Ứng Long cũng chẳng phải người cứng nhắc, hắn biết hiện tại Tiêm Đao Liên đã làm rất tốt rồi. Một đại đội có thể không người tử vong mà tiêu diệt được ba đại đội chính quy của Tông thị, trong toàn quân khó lòng tìm được.
Cho nên hắn hạ lệnh kêu Tiêm Đao Liên tìm nơi an toàn tu chỉnh, chờ quân tiên phong hấp dẫn hỏa lực về phía Vịnh Sơn thì Tiêm Đao Liên mới hành động.
Tiêm Đao Liên cũng chẳng dám nhóm lửa. Dù lúc này họ cách dãy núi khá xa nhưng vạn nhất lính trinh sát quân địch phái ra phát hiện họ, tấn công bằng đạn pháo thì chết mất.
Trương Tiểu Mãn cười thần bí, hắn móc một bầu rượu màu bạc ra, nháy mắt ra hiệu với người khác:
- Rảnh rỗi quá là rảnh rỗi, có muốn uống một ít không?
Nhâm Tiểu Túc có phần sửng sốt. Hắn không ngờ Trương Tiểu Mãn lại dám đem rượu ra chiến trường:
- Ngươi điên rồi à, bây giờ đang là chiến tranh, không thể uống rượu.
Lần này, tới phiên Trương Tiểu Mãn ngây ngẩn cả người. Trước giờ đều là hắn lấy rượu ra, mọi người uống một ngụm là xong. Kết quả bây giờ có Nhâm Tiểu Túc, hắn chẳng khác nào một giám sát viên cả.
Trương Tiểu Mãn nhất thời không vui:
- Ta là Đại đội trưởng.
- Vậy ngươi uống đi…
Nhâm Tiểu Túc dừng một chút:
- Ngươi uống một ngụm, ta báo với binh kỷ luật một lần.
Trương Tiểu Mãn:
- ...
- Hiện tại chúng ta thật sự không thể uống rượu…
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:
- Trên chiến trường không biết khi nào đạn bắn tới. Đến khi ấy, ngươi phản ứng kịp không?
Nhâm Tiểu Túc rất thích đám Trương Tiểu Mãn uống rượu. Thế nhưng tuyệt đối không phải bây giờ. Hắn muốn bảo vệ cả Tiêm Đao Liên sống sót, vì thế không được xảy ra sai lầm.
Trong lúc nói chuyện, Nhâm Tiểu Túc thu bầu rượu của Trương Tiểu Mãn vào cung điện:
- Ta giữ giúp ngươi.
Sau đó, Nhâm Tiểu Túc đi vệ sinh.
Có người cười nói:
- Trông Nhâm Tiểu Túc giống Đại đội trưởng của chúng ta hơn đó.
Lại có người dùng cùi chỏ đẩy đẩy Trương Tiểu Mãn, sau đó nhỏ giọng cười nói:
- Đại đội trưởng, lúc trước chúng ta không cho ngươi uống rượu, ngươi lập tức lên cơn. Sao bây giờ lại thành thật như vậy?
- Chẳng phải ta không đánh lại hắn à?
Trương Tiểu Mãn tức giận:
- Hơn nữa ngươi thì biết cái gì. Hắn là ai, hắn là Nhâm Tiểu Túc, là người Trương tư lệnh cử tới Tiêm Đao Liên!
- Vậy thì sao?
- Thì sao nữa?
Trương Tiểu Mãn trừng mắt:
- Đưa tới Tiêm Đao Liên là để xem hắn có đủ tư cách trở thành Tư lệnh đời kế tiếp không. Ngươi nhìn Nhâm Tiểu Túc sinh mạnh như thế, đợi khi chiến tranh kết thúc, bảo hắn là thái tử của cứ điểm 178 cũng không ngoa. Trước kia không biết thì thôi, hiện tại người ta đủ tư cách thì phải phục, biết không.
Mọi người suy nghĩ, dường như đúng là có chuyện như vậy thật.
Tuy hán tử Tây bắc cuồng vọng nhưng không phải không hiểu chuyện. Lúc này, có thể toàn quân còn chưa tán thành Nhâm Tiểu Túc, thế nhưng Tiêm Đao Liên bọn họ thì khác. Trong mắt Trương Tiểu Mãn, hắn đã đối đãi với Nhâm Tiểu Túc như đối đãi với người kế nhiệm chức Tư lệnh, bằng không sao hắn có thể thành thật như thế?
- Bất quá ta nói thật, ta là thật sự phục Nhâm Tiểu Túc từ tận đáy lòng…
Tiêu Tiểu Thần nói:
- Trừ việc hắn thích được người khác nói cám ơn ra, dường như cũng không có vấn đề gì khác.
- Nói cám ơn thì có sao đâu…
Trương Tiểu Mãn vui cười hớn hở:
- Đầu năm nay, một tiếng cám ơn đổi lại cái mạng thì tốt muốn chết. Hắn thích nghe, ta nói thêm vài lời cũng không sao.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đã đi vệ sinh về. Nghe vậy, hắn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Trương Tiểu Mãn:
- Còn chờ gì nữa, bắt đầu đi?
Trương Tiểu Mãn:
- ….
Vào lúc này, tiếng Phó Nhiêu phụ trách gác đêm vang lên từ máy liên lạc:
- Không xong không xong, phía nam có một đội Chiến Bộ đang tới, nhân số rất nhiều. Xem bộ dáng hẳn là một chi đoàn độc lập!
Trương Tiểu Mãn đứng bật dậy, cứ điểm 178 của họ không có quân chiếm đóng ở phía nam. Nếu đội Chiến Bộ này tới từ phía nam thì chắc chắn là kẻ địch.
Hắn lập tức hỏi:
- Cách chúng ta có xa không?
Máy truyền tin vang lên:
- Tối đa 3 cây số.
- Là binh chủng nào, của Tông thị?
Trương Tiểu Mãn nhíu mày hỏi.
- Không, là biểu tượng lá bạch quả….
Phó Nhiêu nói tiếp:
- Đội cơ giới của Khánh thị.
- Khánh thị?!
Mọi người đều mê man.
Lúc này, chẳng phải Khánh thị và Dương thị đang đánh nhau thừa sống thiếu chết ở phía nam ư. Sao đột nhiên thừa lực mà gia nhập vào chiến trường phương bắc này? Chẳng lẽ Khánh thị liên thủ với Tông thị?
Khánh thị và Dương thị đã khai chiến trên mọi mặt. Kế hoạch của Khánh Chẩn đã được thực hiện, Dương thị tổn hại hơn phân nửa. Ban đầu, Dương thị còn đạn dược tồn kho chuẩn bị cho chiến tranh, nhưng không quá hai tháng, cả Dương thị đều lâm vào tình trạng bị động.
Hơn nữa, tiền tuyến còn lâm vào tình trạng thiếu thốn đạn dược. Hàng rào không chịu ảnh hưởng của chiến tranh cũng lâm vào cảnh thiếu thốn vật tư.
Không thể không nói, Khánh Chẩn thật sự rất thông minh. Hắn bồi dưỡng thổ phỉ ở phương bắc, dùng cái giả thật nhỏ để lay động toàn Dương thị một cách bất ngờ.
Lúc trước, Trương Tiểu Mãn còn nói với Nhâm Tiểu Túc. Nếu họ đụng phải binh sĩ của Khánh thị, Trương Tiểu Mãn đã sớm chạy.
Trung đoàn đối mặt với trung đoàn còn dễ nói, bây giờ kêu họ đối mặt với một đại đội chính quy thì thua là không thể nghi ngờ. Bởi vì trình độ hai bên chênh lệch nhiều lắm.
Vì thế, tin tức Khánh thị đi tới nơi này chẳng phải thứ gì tốt.
Giờ khắc này, chỉ có mỗi Nhâm Tiểu Túc vẫn im lặng ngồi bên đống lửa như cũ.
Trương Tiểu Mãn nói:
- Lùi lại về núi Cường Loan, tập hợp với Chu doanh trưởng. Một chi đoàn độc lập của Khánh thị không phải thú chúng ta có thể chống lại được!
Kết quả, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nói:
- Chưa chắc họ tới đánh chúng ta.
- Ngươi điên rồi à?
Trương Tiểu Mãn kinh ngạc:
- Bây giờ binh sĩ Khánh thị cách chúng ta gần như thế, sao có thể không đánh chúng ta?
Kết quả bấy giờ, Phó Nhiêu nói tiếp:
- Đại đội trưởng, chờ chút, đội cơ giới của họ đã dừng lại, phái một người đi tới chỗ của chúng ta.
Nhâm Tiểu Túc thở dìa đứng dậy:
- Chắc là tới tìm ra đấy.
Mọi người trong Tiêm Đao Liên đều bối rối. Nửa đêm, đội cơ giới Khánh thị xuất hiện từ phương bắc với trận thế lớn như vậy mà ngươi bảo là đến tìm ngươi?
Nhâm Tiểu Túc im lặng đứng nhìn về hướng nam. Kỳ thật hắn cũng không quá xác định ý đồ của Khánh thị, mãi cho tới khi thấy được Đường Chu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận