Đệ Nhất Danh Sách

Chương 618: Sách Lược Của Vương Thị


Chu Nghênh Tuyết vẫn chưa tỉnh. Phần lớn thời gian cơ thể nàng lúc nóng lúc lạnh. Không phải Nhâm Tiểu Túc tới kiểm tra mà khi người Chu Nghênh Tuyết nóng lên, nhiệt độ cả căn phòng liền tăng cao, đặc biệt nóng hơn nhiều.
Với loại nhiệt độ này, Nhâm Tiểu Túc thật sự sợ Chu Nghênh Tuyết bị đốt hỏng não mất.
Hắn sắp xếp cho đám người Vương Phú Quý vào ở trong nhà Chu Nghênh Tuyết mua.
Dù sao Chu Nghênh Tuyết cũng mua rất nhiều nhà, ngu sao mà không ở.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mộng đẹp là thương nhân bất động sản của Chu Nghênh Tuyết đã tan vỡ khi thường xuân bắt đầu tấn công hàng rào rồi.
Sau khi sắp tốt cho đám người lão Vương, Nhâm Tiểu Túc mới quay lại tiếp tục trông coi Nhâm Tiểu Túc, sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Nếu cô nàng này có thể nắm giữ hoàn toàn nguồn năng lượng của thường xuân, e rằng trong tương lai Chu Nghênh Tuyết sẽ trở thành một trợ lực rất lớn cho hắn?
Có điều, một lần ngất xỉu của Chu Nghênh Tuyết kéo dài tận 3 ngày. Sau 3 ngày, Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa thấy Chu Nghênh Tuyết có dấu hiệu khôi phục.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng vội. Sau 3 ngày, sắc mặt Chu Nghênh Tuyết đã hồng nhuận hẳn lên, không còn bộ dáng suy yếu lúc ban đầu nữa.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc muốn ở lại hàng rào 61 một đoạn thời gian. Dựa theo lời đám lão Vương nói thì tung tích của Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ vẫn không rõ. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc nghĩ, bản thân Nhan Lục Nguyên có năng lực Ước nguyện và Nguyền rủa, nếu không có ngoại thương trí mạng thì hồng thủy không cách nào cướp đi tính mạng của hắn.
Cho nên, Nhâm Tiểu Túc phải chờ ở hàng rào 61, chỉ cần Nhan Lục Nguyên thấy quảng cáo trên tạp chí hi vọng của Nhâm Tiểu Túc, hắn sẽ lập tức tới hàng rào 61 tìm anh trai mình.
Còn Dương Tiểu Cận, hắn chỉ có thể chờ sau khi gặp lại Nhan Lục Nguyên rồi tính. Chung quy thời gian Dương Tiểu Cận ở chúng với họ không nhiều, hẳn chưa từng nghe qua những lời này.
Nhâm Tiểu Túc biết, Dương Tiểu Cận là người đã được định trong số phận của hắn, chỉ cần còn sống, họ nhất định gặp lại nhau.
Bất quá, điều khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là phản ứng của Vương thị với tai nạn lần này xảy ra trong hàng rào 61.
Hậu quả của tai nạn lần này khiến Vương thị tổn thất thảm trọng.
Thế nhưng Vương thị lại nhận phỏng vấn từ tạp chí hi vọng, biểu thị hàng rào 61 đã vượt qua nguy cơ, hiện tại đang chiêu mộ cư dân mới. Ai là cư dân trong liên minh hàng rào đều có thể tới sống và định cư tại đây.
Chỉ là một câu tổng kết này thôi lại chiếm spotlight trang bìa của tạp chí hi vọng!
Trong tin tức không nói tới yêu cầu của Vương thị về người tới định cư. Có thể nói Vương thị không có bất kỳ yêu cầu nào với cư dân mới. Thậm chí còn đồng ý cung cấp một ít phía an gia, căn cứ vào năng lực của cư dân mới mà an bài công việc cho họ!
Lúc Nhâm Tiểu Túc đọc được tin này thì không khỏi ngây ngẩn cả người. sau đó lập tức tới hành động Vương thị khiến Chu thị khó chịu lần trước: Cố ý nâng giá tơ tằm khiến lưu dân đổ dồn lên núi nuôi tằm, khiến nhà xưởng của Chu thị không còn lưu dân làm việc, ảnh hưởng lớn tới sản xuất.
Còn bây giờ thì sao?
Ai sẽ động tâm khi thấy tin tức này? Là cư dân hàng rào Chu thị và Khổng thị? Không phải.
Cư dân của Chu thị và Khổng thị không thể tự do ra vào hàng rào là một. Mặt khác, mọi người đã an cư lạc nghiệp trong hàng rào, người thân bạn bè đều ở nơi đó, ai sẽ nguyện ý rời khỏi nơi quen thuộc trong khi cuộc sống đang ổn định cơ chứ?
Thế nhưng, trong mắt lưu dân, tin tức này lại là một cơ hội lớn!
Nhâm Tiểu Túc biết rõ lưu dân khát vọng được trở thành cư dân hàng rào cỡ nào. Trước kia, hắn cũng là một trong số họ kia mà.
Hiện tại, cơ hội trở thành cư dân hàng rào đặt ngay trước mắt, có được dễ như trở bàn tay với lưu dân!
Dù nơi này từng bị thường xuân tấn công nhưng thường xuân đã chết, chết rồi thì đâu còn uy hiếp gì.
Một hàng rào có chỗ cư trú cho hơn 100.000 người, phải có bao nhiêu lưu dân mới lấp đầy được số lượng này? Hơn nữa, Vương thị lại thông qua tạp chí lớn như tạp chí hi vọng để tuyên bố việc này. Chỉ cần vài ngày chắc chắn sẽ có kết quả.
Trong nhất thời, tất cả lưu dân làm việc trong nhà xưởng Chu thị xung quanh đó liền bỏ trốn, chạy về phía bắc. Mà ở phía Khổng thị cũng không ngoại lệ!
Chỉ trong vòng một tuần, rất nhiều nhà xưởng của Chu thị là Khổng thị không đủ nhân lực để hoạt động. Thậm chí công nhân gia công rau củ và thực phẩm cũng thiếu hụt rất nhiều. Dù là người bán thịt heo cũng chạy tới hàng rào Vương thị. Mọi người sợ tới chậm sẽ không còn chỗ!
Nhâm Tiểu Túc ở thị trấn chứng kiến tất cả. Chỉ một tuần đã có hơn 20.000 người tới hàng rào 61, trở thành cư dân mới của hàng rào.
Điều khiến Nhâm Tiểu Túc cạn lời là ngay cả tiểu nhị trong quán rượu của thị trấn cũng đã đi vào hàng rào. Hiện tại quán rượu không có tiểu nhị, ai kêu bánh bao canh thịt dê phải tự ra sau bếp lấy. May mà đầu bếp chưa đi, bằng không đám người cắm rễ ở quán rượu như họ sẽ phải tự mình nấu cơm luôn mất…
Hơn nữa, còn có người của hàng rào Vương thị tới tìm đám Nhâm Tiểu Túc. họ cho rằng Nhâm Tiểu Túc và đại lừa đảo là cư dân bản địa của hàng rào nên cười tủm tỉm hỏi cả bọn có muốn vào hàng rào sống không.
Nhâm Tiểu Túc uyển chuyển cự tuyệt, nói hắn lớn lên ở đây, không quen với cuộc sống trong hàng rào.
Nhâm Tiểu Túc không vào, người bên cạnh hắn cũng đồng loạt cự tuyệt. Mọi người chẳng thấy có gì đáng tiếc cả. Chung quy bây giờ họ khác so với lưu dân chân chính, không cảm thấy sống trong hàng rào có gì tốt.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc không muốn vào nhưng những lưu dân khác thì muốn. Vừa ra tay, thiếu niên đã mua lại tầm 10 căn nhà gạch trong thị trấn.
Những thân hào nông thôn kia vội vã chuyển vào hàng rào, nhà gạch trong thị trấn tất nhiên bỏ không. Hơn nữa họ phải nhanh chân, bằng không sẽ không giành được danh ngạch được làm cư dân hàng rào. Vì thế phải bán gấp mấy căn nhà gạch kia.
Lúc Chu Nghênh Tuyết mua nhà gạch, một căn là 30.000 đồng. Đợi tới khi Nhâm Tiểu Túc mua, một căn chỉ còn 5.000 đồng thôi!
Lúc giao dịch, Vương Phú Quý nghi ngờ nói:
- Tiểu Túc, hàng rào vừa gặp tai nạn, ngươi mua nhiều sân nhỏ như vậy làm gì? Cũng đâu ai ở.
- Sẽ có người ở…
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Sẽ có vô số người tới đây. Lão Vương, chúng ta đều là lưu dân, đừng đánh giá sự nhiệt tình của lưu dân với hàng rào.
Trên đời này 99% con người sẽ không buông tha cho cơ hội thay đổi giai cấp này. Trở thành người hàng rào có nghĩa họ sẽ kiếm được nhiều tiền và sống thoải mái hơn!
Vương Phú Quý lại hỏi:
- Hay là dùng tiền của ta này. Vương thị đã trả tiền cho số hàng hóa kia. Đây là lần đầu ta buôn bán, một lần làm ăn kiếm được lợi nhuận hơn 1.000.000 đồng đó!
- Không cần…
Nhâm Tiểu Túc cười lắc đầu:
- Ta có tiền. Đúng rồi, ngươi nhớ kỹ số tài khoản này của ta. Đây là tiền vốn cho ngươi làm ăn đó.
Chung quy chúng ta còn phải nuôi sống một nhà. Về sau đám Vương Vũ Tri cần phải học lên cao nữa, tiền bạc cần xài không ít.
Vương Phú Quý nhớ kỹ số tài khoản, hắn hiếu kỳ nói:
- Tiểu Túc, trong đây có bao nhiêu tiền. Ngươi còn tiền xài không?
Lão Vương suy nghĩ, tiền hắn kiếm có nhiều hơn nữa cũng là của Nhâm Tiểu Túc. Ngàn vạn lần không thể để Nhâm Tiểu Túc sống khổ cực.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc im lặng nhớ lại một lúc:
- Hẳn là hơn 100.000.000 đồng a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận