Đệ Nhất Danh Sách

Chương 788: Linh

Quân đội Vương thị đóng quân tại biên cảnh Khổng thị bỗng được rút một phần tư và điều qua phương bắc.
Không ai biết Vương thị đang muốn làm gì.
Bởi vì liên minh hàng rào vẫn chưa biết biến cố sắp diễn ra ở phương bắc nên chỉ nghĩ đây là kế sách gì đó mà thôi.
Phương bắc là địa vực của Vương thị và Hỏa Chủng, có lẽ Vương thị muốn liên hợp với Khổng thị tấn công Hỏa Chủng cũng không chừng.
Thế nhưng chi binh kia không tới biên cảnh Hỏa Chủng mà hướng về phía hàng rào 176.
Chiến tranh giữa Hỏa Chủng và Khổng thị đã diễn ra được một tháng.
Trong quá trình này, Khổng thị đã mất hết tiên cơ.
Binh sĩ chủ lực rút lui trong suốt nửa tháng, bỏ qua một phòng tuyến cùng một hàng rào mới có thể lần nữa chống trả.
Lúc này, dường như Hỏa Chủng cũng không nóng lòng thừa thắng xông lên mà lui về phương bắc phòng thủ.
Điều này khiến Khổng thị có hơi thất vọng.
Hậu thủ hắn sắp xếp ở hàng rào bị vứt bỏ kia không có đất dụng võ nữa.
Mỗi ngày Nhâm Tiểu Túc đều ra ngoài mua tạp chí hi vọng về xem.
Sau đó trở lại sân nhỏ nấu ăn, chờ Dương Tiểu Cận leo tường qua ăn cùng.
Dương Tiểu Cận cũng không phải không biết nấu cơm, chỉ là sau một lần nàng vào bếp, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy để đảm bảo cho mạng sống hai người thì chủ động gánh chịu trách nhiệm này.
Nhâm Tiểu Túc tự an ủi mình, đúng là trời cao rất công bằng.
Thiên tài cũng không phải hoàn hảo, ông trời cho nàng thiên phú súng ống độc nhất vô nhị lại lấy đi khả năng nấu cơm…
- Gần đây có chuyện gì không?
Dương Tiểu Cận vừa ăn vừa hỏi.
Nhâm Tiểu Túc bỏ tạp chí xuống:
- Giang Tự đăng lại những gì hắn cảm nhận được ở hàng rào 61.
Mỗi ngày nói về một vấn đề khác nhau, nói rõ ưu khuyết điểm để độc giả tự cảm nhận.
Nhưng ta đoán, e rằng liên minh hàng rào sẽ dần bài xích AI.
Bất quá trên báo bảo Vương thị điều binh về phương bắc, là vì Thảo Nguyên à?
- Sẽ không…
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Chiến tranh của Hỏa Chủng và Khổng thị sẽ không chấm dứt.
Dựa theo phong cách làm việc của Vương thị, họ tuyệt đối không bỏ qua tuồng kịch hay như thế.
Tuy dân du mục đã phá hủy hàng rào 176 nhưng không lọt vào mắt Vương thị.
Vương thị hiểu rõ họ không thể tạo ra uy hiếp lớn cho Trung Nguyên
- Thật kỳ quá…
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe, tiếp đó là tiếp gõ cửa:
- Chào ngài, trưởng quan cho ta tới dẫn hai vị tới cứ địa.
Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận đi ra ngoài:
- Đi thôi.
Nhâm Tiểu Túc đồng ý với Dương An Kinh ba chuyện.
Chuyện đầu tiên là muốn hắn đi tham quan AI.
Dễ thế ngu gì không làm.
Hơn nữa Nhâm Tiểu Túc cũng muốn biết Vương Thánh Tri muốn làm gì.
Xe việt dã chạy trong hàng rào hơn 30 phút mới dừng lại trước một tòa nhà.
Tòa nhà lấy kính là chủ, nhìn lên chẳng khác nào một nhà ấm trồng hoa.
Sau khi vào cao ốc, Vương Nhuận không dẫn hai người lên lầu ngay mà thông qua nhiều cách cửa, ngồi thang máy đi xuống dưới mặt đất.
Cửa thang máy trong suốt, Nhâm Tiểu Túc thông qua đó thấy được nền thang máy đi xuống chừng 70m.
Bấy giờ trước mặt hắn sáng ngời, một quảng trường to lớn xuất hiện.
Vách tường và đèn đều có màu trắng, khiến nơi này vô cùng sáng.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, rất khó để Nhâm Tiểu Túc tin phía dưới hàng rào Vương thị lại là một cứ địa lớn thế này.
Trong căn cứ, rất nhiều người mặc quần áo nghiên cứu bận rộn đi lại.
Vương Thánh Tri đã sớm chờ sẵn, Dương An Kinh ở đằng sau giúp hắn đẩy xe lăn.
Nhâm Tiểu Túc nhìn hay người này không khỏi suy nghĩ, hắn kêu chú có gì không được, sao lúc bộ dáng mọi người câm nín vậy chứ.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc đánh giá bốn phía, Vương Thánh Tri cười hỏi:
- Tìm gì đấy?
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ta đang tìm AI, không phải kêu ta tới xem nó à.
Vương Thánh Tri vui vẻ trả lời:
- AI không phải người, nó không sinh hoạt như con người.
Đi theo ta.
Dương An Kinh đẩy Vương Thánh Tri một đường tới sâu trong trụ sở.
Điều khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là họ tiếp tục đi thang máy xuống sâu trong lòng đất….
mãi tới khi âm thanh nước chảy vang lên.
Thang máy mở ra, Vương Thánh Tri nói:
- Sở dĩ ta chọn hàng rào 61 làm cứ địa là vì vị trí địa lý ở đây rất tốt.
Chúng ta tìm được một mạch nước ngầm dưới này.
Nó giúp chúng ta trong vấn đề làm lạnh máy chủ.
Nói xong, Vương Thánh Tri dẫn theo Nhâm Tiểu Túc đi sâu vào trong lòng đất.
Nơi này được xây dựng bằng kính, nhìn lên giống như trong tài liệu về kiến trúc trước tai biến vậy.
Ánh đèn chiếu sáng mạch nước ngầm và thạch bích.
Vô số máy chủ đếm không hết được đặt trong thiết bị làm lạnh mà xung quanh là dòng nước chảy xiết.
Nói thật, đây là lần đầu Nhâm Tiểu Túc thấy được cảnh tượng kỳ quái thế này.
Vừa mang tới mỹ cảm của khoa học kỹ thuật lại phảng phất như được tiến vào thế giới tương lai.
Trong trụ sở có rất ít nhân viên, trông có vẻ độ bảo mật rất cao.
Vừa rồi thang máy cũng được vận hành dựa vào tròng đen của Dương An Kinh.
Giữa cứ địa có một màn hình màu đen rất lớn.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói:
- Đây là AI trong lời các ngươi nói.
Nếu nó có trí năng thì bình thường các người và nó giao lưu thế nào:
Vương Thánh Tri chỉ vào màn hình khổng lồ, cười nói:
- Thông qua màn hình đó.
Nó có tư tưởng, thậm chí có thể giao lưu với người.
Bất quá bình thường nó đều bận quản lý hàng rào và tính toán số liệu, không để ý tới chúng ta.
Kết quả vừa dứt lời, trên màn hình sáng lên một dòng chữ:
- Xin chào, hoan nghênh các ngươi tới.
Nhâm Tiểu Túc phát hiện Vương Thánh Tri thấy thế thì có phần sửng sốt.
Dường như hắn cũng không ngờ AI sẽ chủ động chào hỏi họ.
Nhâm Tiểu Túc nhìn màn hình, hỏi:
- Ngươi có thể nghe chúng ta nói chuyện à?
Chữ trên màn hình thay đổi:
- Có thể.
- À…
Nhâm Tiểu Túc do dự một chút:
- Ngươi tên gì?
Vương Thánh Tri ở một bên đáp:
- Nó gọi là Linh.
Câu trả lời này khiến Nhâm Tiểu Túc ngây người, khiến hắn nhớ lại một chuyện.
Hắn nhớ rõ cô gái từng gọi điện muốn trò chuyện với hắn cũng tên Linh.
Lúc ấy hắn đã thấy có điều lạ, người bình thường ai có thể biết Lý Nhiên rời hàng rào lúc nào chứ?
Bất quá khi đó Linh nói chuyện chứ không đánh chữ, thanh âm cũng chẳng khác gì người bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận