Đệ Nhất Danh Sách

Chương 600: Ở Lại

Trốn thì trốn được rồi, thế nhưng trốn đi đâu?
La Lam nhanh chóng suy nghĩ:
- Thường xuân là thực vật ưa sáng?
Chúng ta có nên dựa vào điều này để trốn xuống đường cống ngầm không?
Vừa nói xong, mọi người liền thấy nắp cống không biết bị thứ gì tác động mà bay ra.
Sau đó văng tới trước mặt họ, vô số dây leo trong cống ngầm chui ra, bắt đầu lôi kéo những người đứng xung quanh vào.
- Xem như ta chưa nói gì đi…
La Lam nuốt nước bọt, quay người bỏ chạy!
Việc này tới quá nhanh khiến La Lam có phần vội vàng, chưa kịp chuẩn bị gì đã thấy dây leo tràn tới nơi của họ.
Trong hàng rào, đã có một phần ba bị thường xuân chiếm giữ rồi!
Chu Kỳ ở bên cạnh tức giận nói:
- Đầu óc ngươi có dùng được không vậy.
Còn đòi trốn xuống đường cống thoát nước nữa chứ, may mà không nghe lời ngươi.
Bằng không chỉ sợ đám thường xuân kia chơi đùa chúng ta dễ như đuổi muỗi!
La Lam đen mặt:
- Vậy ngươi nghĩ đi, ngươi có nghĩ ra được cách gì không!
Chu Kỳ nghĩ chút rồi nói:
- Thường xuân không sợ đạn, không sợ nước. Tuy sợ lửa nhưng trừ phi lửa với diện tích lớn, thiêu được cả hàng rào thì dường như không có cách gì cả.
- Nói như ngươi cũng có được gì đâu!
La Lam chửi ầm lên:
- Ngươi nói ta cũng biết! Mọi người đều biết!
Vừa nói những lời này xong, La Lam đã bị đau sốc hông…
Chu Kỳ là siêu phàm giả, còn lại là quân nhân Khánh thị hoặc phóng viên sức khỏe cường tráng. Mọi người chạy không quá tốn sức nhưng La Lam mập như vậy lại khác.
Bản năng chạy thoát thân khiến hắn tạm thời quên đi mệt mỏi, nhưng hiện tại thân thể đã không chịu nổi nữa rồi.
La Lam che ngực:
- Các ngươi tiếp tục chạy về phía trước đi, mặc kệ ta.
Nói xong, hắn đứng tại chỗ thở hổn hển. Thế nhưng quân nhân Khánh thị đỡ hắn lên:
- Muốn thì chúng ta cùng đi, bảo vệ ngài là chức trách của chúng ta. Ngươi chết còn không bằng để chúng ta hi sinh vì nhiệm vụ.
La Lam nóng nảy:
- Ta còn chưa nói hết mà. Ta nghĩ rồi, các ngươi là người người bình thường thì làm sao cõng được người nặng 240 cân như ta chứ. Chu Kỳ mau tới cõng ta!
Vừa rồi La Lam còn chưa kịp nói câu sau vì thở không ra hơi. Cho nên đã khiến quân nhân Khánh thị hiểu lầm, tưởng rằng La Lam sợ liên lụy họ…
Chu Kỳ ở phía trước tính mặc kệ La Lam nhưng nghe La Lam mở miệng nói như thế. Hắn chỉ có thể đen mặt nói:
- Phải trả thêm tiền!
Nói xong, Chu Kỳ chạy tới cõng La Lam, chạy chẳng khác nào đi một mình.
Rất ít người biết, kỳ thật Chu Kỳ thức tỉnh từ rất sớm. Hẳn là nằm trong số những siêu phàm giả thức tỉnh sớm nhất. Cho nên thể năng của hắn tốt hơn một tí so với đại đa số siêu phàm giả khác.
Mọi người một đường chạy về trước, La Lam bày mưu tính kế trên lưng Chu Kỳ:
- Để ta nghĩ xem chỗ nào là an toàn nhất.
Đúng rồi, nơi an toàn nhất là nơi dùng để bảo vệ tiền! Mau tìm ngân hàng nào đó đi. Kho tiền của ngân hàng rất kín, một số nơi còn không có chỗ quạt gió. Chúng ta trốn bên trong, dây leo không đuổi tới kịp đâu! Hơn nữa kho tiền chắc chắn có chỗ thông khí, chúng ta không sợ chết ngạt!
Nói xong, họ lập tức chạy tới một ngân hàng của Vương thị.
Chỉ thấy trước cửa ngân hàng chắn đầy người.
Thì ra mọi người đều muốn tìm nơi an toàn để núp, thế nhưng quá nhiều người tới cùng lúc đã chặn cửa ra vào nơi này!
La Lam chẹp miệng:
- Đi thôi, coi như ta chưa nói gì. Để ta suy nghĩ tiếp…
Chu Kỳ nóng nảy:
- Ngươi mau suy nghĩ đi, không nghĩ ra được thì chúng ta chọn trốn ở đây!
Lúc này, dây leo đã dần tới gần. Thường xuân chiếm từ một phần ba nay đã chiếm một phần hai diện tích hàng rào.
Trong lúc họ chạy, dây leo bỗng leo ra từ miệng cống ngầm phía trước. Không chờ dây leo kịp bò tới trước mặt La Lam, Chu Kỳ nhíu mày một cái, trong nháy mắt, nước trong đám dây leo đều bị Chu Kỳ rút ra sạch.
Đám dây leo đáng sợ khô héo bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, không còn khả năng bắt người nữa.
La Lam hưng phấn hô to:
- Đúng vậy, Chu Kỳ, ngươi có thể khống chế nước trong đám dây leo mà. Hiện tại chúng ta tiêu diệt chúng đi. Tới lúc đó La Lam sẽ trở thành ân nhân cứu vớt hàng rào của Vương thị. Để xem bọn chúng còn dám nhằm vào lão tử không, nếu dám nhắm vào lão tử nữa sẽ bị dư luận mắng chết!
Chu Kỳ cắn răng nói:
- Bớt nói nhảm đi, ngươi không thấy số lượng trường xuân bao nhiêu à?
Ngươi tưởng ta là thần tiên chắc, dù là thần tiên cũng chưa chắc thu phục được nó!
Cho nên, đối mặt với biển dây leo mênh mông vô tận này, Chu Kỳ cũng chỉ có thể chạy trốn.
- Thể lực ngươi có chút không được nha…
La Lam bĩu môi:
- Không phải ngươi đã là một trong những người thức tỉnh sớm nhất à. Sao lại yếu thế chứ.
- Ta yếu? Là do kẻ địch quá mạnh được không hả!
Chu Kỳ tức tới mức muốn thả La Lam xuống!
Đám người biểu tình vẫn kiên trì đuổi theo sau họ. Ban đầu những người này đuổi theo để đánh chó mù đường La Lam. Nhưng bây giờ không giống với lúc trước nữa, họ đi theo La Lam chỉ vì cảm thấy không chừng có thể có được cơ hội chạy thoát thân.
Trong lúc bối rối, họ không thể suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đi theo La Lam có thể tránh được nguy hiểm. Nói không chừng có cách nào đó chạy thoát.
Bấy giờ, việc cầu sinh còn quan trọng hơn cả đạo lý họ vẫn luôn kiên trì
La Lam quay đầu nhìn thoáng qua đám người nhưng chẳng nói gì. Hắn không tới mức gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng lại rảnh rỗi đi hờn dỗi đám người này, có thể sống được không cứ xem số mệnh của họ đi.
- Khoan đã, hình như đám thường xuân không lan tràn nữa rồi!
La Lam quay đầu nhìn thì phát hiện đám thường xuân đuổi theo phía sau họ đã dừng lại. Nó nuốt hết một phần hai hàng rào, còn dư một nửa nay đã dừng lại.
Mọi người đứng từ xa nhìn thường xuân một màu xanh biếc, bỗng nhiên cảm thấy như được cứu giúp.
Mọi người kháng nghị, nghi ngờ nói:
- Sao nó đứng bất động vậy, chúng ta được cứu rồi sao?
Một tên biểu tình đeo mắt kính dần trấn định”
- Tất cả mọi người đều cho rằng thực vật có thể sinh trưởng vô hạn. Nhưng trên thực tế chỉ có thực vật thân gỗ mới làm được chuyện này.
Đương nhiên, ta cũng không phải người hiểu biết gì, chỉ nói ra suy đoán của bản thân mà thôi. Cây cối cũng không thể sinh trưởng vô hạn, không chừng đây đã là cực hạn của trường xuân rồi?
Hắn vừa nói xong, âm thanh yếu ớt của La Lam vang lên:
- Các ngươi có cảm thấy hiện tại nó không ăn chúng ta là vì giữ lại để mai ăn không…
Đám người biểu tình:
- ….
Bất quá, rốt cuộc vì sao thường xuân dừng lại không quan trọng, tóm lại nó không lan tràn nữa có thể giúp người bên trong hàng rào có thời gian thở dốc.
- Người của Vương thị chắc chắn đã cầu cứu viện. Nói không chừng chúng ta sắp được cứu rồi.
Một người biểu tình lên tiếng.
Thế nhưng La Lam không tin vào mấy chuyện ăn may này mà nói khẽ với đám Chu Kỳ:
- Trên đường chúng ta tận lực quan sát. Tuy tin tức về quân đội phân bố trong hàng rào của Vương thị chúng ta không rõ lắm nhưng chúng ta biết xung quanh hàng rào 61 không có căn cứ quân sự. Viện quân muốn tới cũng phải là chuyện của ba ngày sao. Hơn nữa chưa chắc quân đội của họ đã có cách đối phó với đám dây leo này. Không đủ súng phun lửa thì chẳng khác nào muối bỏ biển cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận