Đệ Nhất Danh Sách

Chương 475: Hình Chụp Bánh Bao

Trong tay tập đoàn Thanh Hòa có một tổ chức siêu phàm giả gọi là Kỵ Sĩ. Tổ chức Kỵ sĩ không tham gia tranh đoạt tài nguyên, hơn 100 năm qua luôn tập trung tìm cái gì đó.
Sau đó lại kể về Tên Côn Đồ, mấy năm nay chuyên tìm kiếm và tiêu hủy vũ khí hạt nhân. Tới bây giờ, mục tiêu của tổ chức đang dần thay đổi.
Trong quán rượu đều là khách quen nên khi nghe kể về chuyện cũ họ trông chẳng có tí hào hứng nào, toàn lo uống rượu.
Chỉ riêng Nhâm Tiểu Túc là nghe từ đầu tới cuối. Vài thực khách bên cạnh không nhịn được mà dò xét thiếu niên. Không phải ai cũng có tiền để tới nơi này. Thị trấn bỗng xuất hiện một kẻ có tiền khiến mọi người lưu tâm hơn nhiều.
Chỉ là họ phát hiện, mỗi ngày Nhâm Tiểu Túc chỉ ngồi đây nghe chuyện xưa chứ chả làm gì. Nhóm thân hào trong thị trấn thầm nói, đây hẳn là con nhà quan liêu chạy nạn nào đó, miện ăn núi lở mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc không tranh quyền thế, chỉ nghe chuyện xưa. Cuộc sống mỗi ngày cực kỳ bình dị, thằng tới khi hắn nhận được một tin nhắn từ chiến điện thoại cũ nát kia: Hàng rào 167, C, chờ trả lời.
Tin nhắn này rất khó hiểu, mà Nhâm Tiểu Túc cũng không để ý. Bây giờ hắn dùng điện thoại như một cái máy ảnh, tò mò sử dụng mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc dùng điện thoại này chụp ráng chiều đẹp mắt, chụp bánh bao canh thịt trong quán rượu. Hắn nghĩ, sau này gặp lại, có thể cho Lục Nguyên xem hình chụp, cho hắn biết bánh bao canh thịt trong truyền thuyết có bộ dáng gì.
Bánh qua canh thị trong quán rượu khác với ven đường thị trấn, dắt hơn và có cả thịt nữa.
Sau khi gọi đồ ăn, tiểu nhị sẽ đưa cho khách hai cái bánh ngô để khách tự mình bẻ, càng nhỏ ăn càng ngon.
Có người nói, không cần bẻ, bẻ làm gì. Nhưng làm vậy, đầu bếp sẽ vụng trộm nhổ nước bọt vào chén canh của ngươi đấy.
Hôm nay, Nhâm Tiểu Túc tới quán rượu thì không thế tiên sinh kể chuyện đâu. Hắn hiểu ký hỏi tiểu nhị:
- Tiên sinh kể chuyện đâu rồi?
Tiểu nhị cười nói:
- Ngài là khách mới nên không biết. Không phải ngày nào lão gia tử cũng tới. Thỉnh thoảng sẽ nghỉ ngơi một hai hôm, tùy tâm trạng.
Nhâm Tiểu Túc thầm nhủ trong lòng thật không được. Hắn vẫn chờ nghe chuyện xưa mà. Vì thế Nhâm Tiểu Túc quyết đoàn hỏi tiểu nhị chỗ ở của tiên sinh kể chuyện rồi tới đó gõ cửa kêu đối phương kể chuyện xưa hắn nghe.
Lão gia tử bối rối:
- Tiểu ta, ta kể chuyện vì không thể tới nhà xưởng làm việc. Ngươi tới bây giờ khiến ta đột nhiên có cảm giác như quay về thời gian còn làm việc ở nhà xưởng vậy…
Lời này vừa nói xong thật khiến Nhâm Tiểu Túc ngượng ngùng. Trái lại hắn nghe lão gia tử giận dữ nói:
- Lúc trước nghe người ta nói mỗi ngày ngươi đều tới, ta còn tưởng ngươi để ý cháu gái ta. Kết quả bây giờ xem ra ngươi thật chỉ muốn nghe chuyện xưa. Nói đi, đến cùng ngươi muốn nghe chuyện gì? Hôm nay ta không tới quán rượu, chuyện ngươi muốn nghe chưa chắc ta sẽ kể trước mặt nhiều người như vậy.
Tiểu cô nương bên cạnh có phần thẹn thùng trốn vào phòng. Mà Nhâm Tiểu Túc thì sững sờ, hắn chợt phát hiện, tuy lão gia tử bị mù nhưng tâm không mù.
Thế đạo thật sự rất kỳ quái, có người người mắt không mù nhưng lại chẳng nhìn ra được chân tướng mọi việc.
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy cũng chẳng giấu giếm gì, hắn nói trắng ra:
- Lão gia tử, ngươi kể ta nghe về chuyện xưa của An Kinh tự đi.
Tiên sinh kể chuyện cười:
- Đó không phải chuyện người bình thường nên nghe.
- Ngươi thấy ta giống người bình thường à?
Cũng đúng, ngươi không bình thường, vậy ta kể cho ngươi một chút.
Thời gian An Kinh tự thành lập không dài. Thế nhưng vừa xuất hiện đã vô cùng kỳ quái. Nó mạnh mẽ bành trướng. Mà những năm gần đây, xác thực không nhiệm vụ nào mà An Kinh tự không thể hoàn thành.
Chỉ có sát thủ hàng đầu thế giới mới có tư cơ hội gia nhập Anh Kinh tự. An Kinh tự không chỉ giao nhiệm vụ cho sát thủ mà còn bảo vệ an toàn cho họ, cung cấp nhiều tiện ích khác.
- Trong truyền thuyết, An Kinh tự từng giết Vương thúc là cha ruột của một trưởng tử tập đoàn. Việc này có thật không?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
- Là thật.
Tiên sinh kể chuyện cười gật đầu.
- Có phải hoàn thành nhiệm vụ của An Kinh tự xong là có thể yêu cầu họ giúp một việc đồng giá, ví dụ như giúp tìm người chẳng hạn?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Đúng thế….
Tiên sinh kể chuyện cười nói:
- Thì ra không phải ngươi muốn giết người mà là muốn tìm người.
- Giết người ta tự làm được.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói, hơn nữa còn nói một cách rất tự nhiên.
Tiên sinh kể chuyện không để trong lòng, chỉ cảm khái:
- Quả nhiên thời thế đã thay đổi.
Nhâm Tiểu Túc hỏi lại:
- Ngài cảm thấy An Kinh tự là một tổ chức tốt hay xấu? Không phải ta cố áp đặt họ, mà chỉ muốn tìm người hỗ trợ nên cần tìm hiểu họ có đáng tin cậy không.
Đây là Nhâm Tiểu Túc sợ hắn ủy thác An Kinh tự tìm người. Ngược lại còn ảnh hưởng sự an toàn của đám Vương Phú Quý.
Tiên sinh kể truyện nói:
- Những năm gần đây, An Kinh tự giết người có mục tiêu. Từ trước tới giờ họ giết người đều do đố phương khốn nạn trước. Hơn nữa, đa phần đều là giết người của phái chủ chiến. Đối với người của phái bảo thủ, họ chỉ tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ, trợ giúp đối phương thanh trừ một tí thích khách. Bất quá vì cái giá phải trả cao nên những năm gần đây ít người mời được An Kinh tự tự mình xuất thủ.
- Không tự mình xuất thủ thì ai ra tay?
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt.
- Sát thủ dự bị của họ…
Tiên sinh kể chuyện cười nói:
- Từ mấy năm trước, An Kinh tự phát ra ngoài một số lượng điện thoại di động. Nghe nói điện thoại kia chỉ có chức năng gửi tin nhắn và chụp hình. Tin nhắn là để thông báo nhiệm vụ. Khi An Kinh tự tuyên bố nhiệm vụ sẽ chờ đối phương trả lời. Trong tin nhắn có ghi rõ đẳng cấp nhiệm vụ, tính năng chụp ảnh là để người tiếp nhận hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ chụp ảnh rồi gửi cho An Kinh tự.
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì ngây ngẩn cả người.
Điện thoại di động?!
Chỉ có tính năng gửi tin nhắn và chụp ảnh?
Tin nhắn nhận nhiệm vụ, nội cung có ghi rõ đẳng cấp?
Chẳng phải trong tay hắn có một cái à!
Chỉ là theo như lão gia tử nói, những hình ảnh chụp trong di động sẽ gửi về cho An Kinh tự…
Nhâm Tiểu Túc nhớ lại số ảnh bánh bao canh thịt thì lâm vào trầm tư.
Chỉ sợ người của An Kinh tự không ngờ thứ họ nhận được lại là mấy thứ này…
- Ha ha, thật thần kỳ.
Nhâm Tiểu Túc xấu hổ cười.
Lão gia tử nói tiếp:
- Hoàn thành xong một loạt các nhiệm vụ có thể tiến từ cấp D lên cấp A, từ đó mới đủ tư cách tham gia tuyển chọn trở thành thành viên của An Kinh tự.
Bỗng dưng Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói:
- Lão gia tử, làm sao ngươi biết những chuyện này? Người bình thường sẽ không biết những chuyện này. Mấy chuyện này có thật không dị?
Tiên sư kể truyện cười đáp:
- Ngươi nghĩ vì sao hai mắt ta bị mù?
Bạn cần đăng nhập để bình luận