Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1220: Bảo Trọng

Tiểu Hạ tựa hồ đoán được suy nghĩ của hắn:
"Chân Thị Chi Nhãn màu đen có tác dụng dò đá, nếu cầm nó đi tìm đổ thạch thì có chút chủ quan rồi.
Bởi vì đá trong chợ đêm dù có Chân Thị Chi Nhãn bên trong thì cũng chỉ còn màu trắng thôi.”

Nghe thế, trong lòng Mai Qua không khỏi bi thương: Thì ra giấc mộng phụ thân hắn truy đuổi cả đời chỉ là một âm mưu do người khác tỉ mỉ dựng lên mà thôi.
Đúng rồi, chợ đêm vẫn luôn bị Normand cùng Tudor quản lý, nếu đổ thạch có thể đổ ra Châm Thị Chi Nhãn cấp cao, họ làm sao chịu để hoạt động này tồn tại?
Lúc này Nhâm Tiểu Túc như bừng tỉnh, một mặt trấn áp để thiết lập sức mạnh cho riêng bản thân, mặt khác tạo cho người khác hi vọng không có thật.
Có được Chân Thị Chi Nhãn màu đen sẽ có tư cách quản lý cả vương quốc Vu Sư.
"Vậy Chân Thị Chi Nhãn màu đen này càng phải để cho ngươi… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ta không hi vọng vương quốc Vu Sư lần nữa nằm trong tay một người có dã tâm."

Tiểu Hạ tính nói gì đó, kết quả Nhâm Tiểu Túc đã cắt lời:
"Ta không chỉ đưa ngươi Chân Thị Chi Nhãn màu đen, một nửa chiến lợi phẩm thu được lần này sẽ phân cho ngươi."

"Vì sao?"
Tiểu Hạ có chút khó tin, một nửa chiến lợi phẩm là hơn hai trăm Chân Thị Chi Nhãn a, đều là đẳng cấp cao.
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm:
"Xem như đồ cưới cứ điểm 178 chuẩn bị cho đồng chí Tiểu Mai đi."

Nếu cho Nhâm Tiểu Túc thêm thời gian, hoặc có thể dùng mật chìa khóa chi môn để một tí tướng lãnh cao cấp của Tây Bắc tới đây thì lực khống chế của Tây Bắc với vương quốc Vu Sư càng cao.
Thế nhưng không có nếu như, hiện tại Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể nuôi thả nơi này trước, để đám Tiểu Hạ tự do phát triển.
Lúc trước, hắn từng nghe Trần Tĩnh Xu nói, trong Thánh Đường có rất nhiều thành viên xài chung Chân Thị Chi Nhãn, vì họ thiếu thứ đồ chơi này.
Trần Tĩnh Xu nói, đại bộ phận Chân Thị Chi Nhãn trong tay Thánh Đường để ở dưới lòng đất, ai ra ngoài chấp hành nhiệm vụ mới được mang theo.
Cảm giác khốn khổ này khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi nhớ tới 60 năm niên đại lịch sử ở thế kỷ 20.
Khi đó, không ai được ăn đủ no, quần áo mỗi người rách rưới khổ sở, chỉ có ai ra ngoài làm việc mới được mặc đồ mà thôi…
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, lúc trước Thánh Đường hẳn cũng không khác thế này là bao…
Mục đích xài chung Chân Thị Chi Nhãn là để mọi người dù không có Chân Thị Chi Nhãn vẫn có thể sớm tu luyện.
Để ngày nào đó họ lấy được tân Chân Thị Chi Nhãn sẽ có thể có đủ sức chiến đấu.
Chung quy, Vu Thuật cần tu luyện, quá trình này vừa chậm lại dài.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nhắc nhở:
"Đúng rồi, số Chân Thị Chi Nhãn ta để lại đây chắc nhiều hơn các ngươi nghĩ đấy.”

"Có ý gì?"
Trần Tửu nghi ngờ.
"Các ngươi chắc không để ý đến một chiến trường khác… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Nơi đó còn thảm hơn so với ở đây."

"Gia tộc Berkeley!"
Trần Tửu kịp phản ứng.
Giờ khắc này, tất cả mọi người mới ý thức được bọn họ đã bỏ qua cái gì!
Kỵ Sĩ Đoàn Berkeley khí thế hung hung, nhưng Bình Minh lấy sức một mình nó đã cứng rắn nghiền ép đối phương, vì thế khi đám Trần Tửu chưa kịp thấy bóng dáng của những người này thì đối phương đã thất bại.
Chút cảm giác tồn tại cũng chẳng có.
Nhâm Tiểu Túc cười nói với Trần Tửu:
"Chúng ta cũng nên rút lui thôi, mau chóng quét sạch chiến trường này."

Trần Tửu thở sâu một hơi, nghiêm túc nói:
"Lần sau ngươi tới đây, Thánh Đường nhất định cho ngươi thấy một trật tự mới, một vương quốc Vu Sư mới.”

"Có những lời này là đủ rồi… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, hắn dẫn La Lam cùng các tướng sĩ của chiến lữ số sáu quay về, Tiểu Mai sau lưng gọi hắn lại:
"Tiểu Túc!"
Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại thì thấy Tiểu Mai chạy như điên tới ôm hắn một cái.
Mai Qua trịnh trọng nói:
"Cảm ơn."

"Cảm tạ tệ tới từ Mai Qua, +1!"
Nhâm Tiểu Túc nở nụ cười:
"Bảo trọng!"
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc không quay đầu lại mà đi về phía đám người P5092.
Mai Qua đứng ở chỗ cũ yên lặng nhìn xem, hắn thấy đám người Vương Uẩn thân thiết chào hỏi, đùa cợt cùng Nhâm Tiểu Túc.
Hắn lại thấy các tướng sĩ của chiến lữ số sáu dùng ánh mắt ước mơ nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc.
Hắn còn thấy một thiếu nữ đội mỹ lưỡi trai đi bên cạnh Nhâm Tiểu Túc, chủ động nắm tay Nhâm Tiểu Túc.
Trong chớp mắt, Mai Qua rất muốn dung nhập vào trong quần thể kia.
Nghiêm túc mà nói trên, hắn và Tiểu Hạ là tình yên, mà Nhâm Tiểu Túc là người bạn đầu tiên của hắn.
Tiểu Mai nói với Tiểu Hạ:
"Nếu không đều các ngươi thống nhất vương quốc Vu Sư, chúng ta tới cứ điểm 178 tham quan.
Ta nghe Nhâm Tiểu Túc nói, chỗ đó có rất nhiều đồ vật thần kỳ, ví dụ như radio, còn có kính viễn vọng, ô tô gì gì đó..."

Tiểu Hạ cười cười:
"Đến lúc đó ngươi muốn đi đâu, ta đi cùng ngươi.”

"Cứ quyết định vậy đi."

...
Đường An Ninh Đông tại hàng rào 144.
Những binh sĩ bị thương không ngừng được đưa vào trụ sở quân sự tạm thời này.
Sau khi được chữa bệnh liền được chuyển tới bệnh viện dã chiến chăm sóc.
Cả đêm nay, trong nhà Nhâm Tiểu Túc có ngàn thương binh được khiêng ra.
Hơn nữa, đa phần đều là trọng thương.
Những binh sĩ bị thương nhẹ chỉ cần còn chiến đấu được đều không muốn trở về.
Đương nhiên, các nhân vật quan trọng của chiến lữ số sáu đã thảo luận về chuyện này.
Đại lừa dối bảo, các binh sĩ bị thương nhẹ kia vẫn muốn ra tận vì tín niệm là chuyện tốt.
Nhưng P5092 thì cảm thấy, binh sĩ bị thương nhẹ nên được kịp thời đưa về trị liệu mới tốt.
Sau chiến tranh, nếu không tới mức không chết không được thì quan chỉ huy nên ưu tiên bảo tồn sinh lực.
Vì càng nhiều binh sĩ sống sót, bọn họ càng có hi vọng chuyển nguy thành an cao hơn.
Mà nguy đó đại khái là chỉ Vương thị.
Đương nhiên, P5092 cũng đã có kế hoạch riêng khi đối mặt với Vương thị rồi.
Trước đó, P5092 từng nói với Nhâm Tiểu Túc, khi cao tầng Hỏa Chủng lạc lối, họ thậm chí còn muốn chiếm Khổng thị để tăng cường bản thân.
Nhưng loại hành động này không phù hợp với tín niệm của P5092.
Hắn càng muốn đánh nhau với quân đoàn viễn chung, vương quốc Vu Sư hơn chứ không phải nội chiến Trung Nguyên.
Kỳ thật đây cũng là lý do P5092 muốn rời khỏi Hỏa Chủng, hắn cho rằng cao tầng Hỏa Chủng trong mấy năm gần đây đã không còn đi đúng với mục tiêu ban đầu nữa.
Những cao tầng đó bắt đầu sử dụng các quan chỉ huy và chiến sĩ một cách thiếu chọn lọc, chỉ vì tăng cường thế lực chứ không còn vì tín niệm nguyên bản.
Đến Tây Bắc, P5092 đã lập ước định với Nhâm Tiểu Túc.
Nếu như Tây Bắc khai chiến cùng Vương thị, hắn sẽ dẫn binh sĩ Hỏa Chủng tham dự hậu cần thay vì lên chiến trường.
Nhâm Tiểu Túc cũng đã cam đoan với hắn, P5092 tin Nhâm Tiểu Túc sẽ không nuốt lời.
Lúc này, trên đường An Ninh Đông, vô số cư dân hàng rào 144 đứng chờ bên ngoài dây cảnh giới, huyên náo thảo luận về trận chiến đột nhiên xuất hiện này.
Đám người vây xem từ đêm qua, dần dà ngày càng đông.
Sau đó mọi người phát hiện chiến lữ số sáu không tính đuổi họ đi, vì thế cư dân tụ tập ngày càng nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận