Đệ Nhất Danh Sách

Chương 639: Ngoài Ý Muốn

Đơn giản là trong lúc vô tình Trương Bảo Căn đã dùng bong bóng chọc cười một đứa bé bị chứng tự kỷ.
Vì điều này mà thân là siêu phàm giả, hắn lại quyết định ở lại Viện mồ côi.
Có lẽ trong mắt rất nhiều siêu phàm giả, quyết định của Trương Bảo Căn là cái gì đó rất khó tưởng tượng.
Thế nhưng ai lại quy định siêu phàm giả nhất định phải đi giết người tranh đoạt thiên hạ cơ chứ?
Có năng lực siêu phàm thì nên dùng vào những chỗ hữu dụng.
Từ trước tới nay, người không ai giống ai.
Nhâm Tiểu Túc muốn dùng năng lực bảo vệ người thân, mà Trương Bảo Căn cảm thấy năng lực hắn hữu dụng nhất là khi giúp một đứa bé tự kỷ có thể bật cười, có gì mà không thể đâu.
Trương Thanh Khê đi vào phòng bếp của Viện mô côi nhìn thoáng qua.
Kết quả phát hiện trong phòng bếp rất thiếu thốn lương thực.
Trương Bảo Căn giải thích:
- Mỗi tháng, Thanh Hòa đưa tới 6000 đồng.
Thế nhưng các ngươi cũng biết, hài tử nơi này nhiều như thế, chỉ ngần đó tiền là không đủ.
Chúng ta cũng không muốn nhìn đám nhỏ chịu khổ.
Phần lớn đứa nhỏ ở đây đều có khiếm khuyết.
Ví dụ Tiêu Thiên bị tàn tật hoặc mấy đứa nhỏ bị bệnh tự kỷ.
Cho mẹ chúng quăng chúng tới đây rồi không thèm để ý gì tới nữa…
Tần Sanh nhìn đám nhỏ, lạnh lùng nói:
- Trong Lạc thành lại có Viện mồ côi thế này. Đây là Viện mồ côi kiểu gì thế, gọi Viện trưởng ra đây.
Ta muốn xác minh một chút, rốt cục chuyện này là do ai mà ra.
Viện mồ côi có hai nhân viên, một là Trương Bảo Căn, hai là một cô gái đang kể chuyện xưa cho đám nhỏ.
Viện trưởng mãi cũng không thấy đâu.
Bấy giờ, Trương Bảo Căn tới kêu Viện trưởng qua.
Trong nháy mắt nhìn thấy Viện trưởng, Nhâm Tiểu Túc không khỏi bối rối… Hồ Thuyết!
Hắn hết hồn thật đó nha!
Nói thiệt, hắn thật sự không ngờ bản thân lại thấy Hồ Thuyết ở đây.
Lúc trước hắn đã thấy kỳ quá, Lý Thần Đàn nhắc tới Tư Ly Nhân nhưng không nhắc tới Hồ Thuyết.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không nghĩ tới, Hồ Thuyết lại chạy tới đây làm Viện trưởng Viện mồ côi.
Phải biết, trước đây ông là cục trưởng cục tình báo của Lý thị. Đối phương há có thể thành thật làm một Viện trưởng của Viện mồ côi đơn giản thế này?
Cũng chẳng biết Hồ Thuyết làm sao mà trở thành Viện trưởng.
Hơn nữa hẳn đã ở nơi này khoảng thời gian không ngắn.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không vạch trần ông ấy.
Chỉ đứng một bên nhìn Hồ Thuyết kể khổ với Tần Sanh và Trương Thanh Khê.
Biểu tình ông già này đạt tới không chê vào đâu được.
Mà Trương Thanh Khê và Tần Sanh cũng không nghĩ nhiều.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc thật hoài nghi là Hồ Thuyết chỉ thị Trương Bảo Căn đi giết người.
Sau đó giả vờ đau buồn nhằm cải thiện đãi ngộ dành cho Viện mồ côi.
Lúc trước, khi Trương Bảo Căn bắt cóc con tin, có một việc khiến Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ. Đó là Trương Bảo Căn quá dễ đầu hàng…
Không chỉ vậy, hắn còn có thể sống sót qua màn tra tấn mà không bị thương nặng, thuận lý thành chương nói cho Kỵ Sĩ biết vì sao hắn giết người.
Phải rất hiểu biết về hành động của Kỵ Sĩ mới có dám làm như vậy.
Mà Hồ Thuyết xác thực phù hợp với điều kiện này.
Nếu thật là thế, e rằng Hồ Thuyết cũng không ngờ Nhâm Tiểu Túc sẽ xuất hiện ở đây.
Bên này, Tần Sanh và Trương Thanh Khê đang cam đoan với Hồ Thuyết ngày mai sẽ tra rõ chuyện này.
Hơn nữa, về sau tài chính của Viện mồ côi sẽ được nhân viên của Kỵ Sĩ xử lý, không quan hệ tới Lạc thành nữa.
Hồ Thuyết cảm động tới rơi nước mắt, gọi Kỵ Sĩ là thiên sứ tốt bụng.
mãi tới khi Trương Thanh Khê và Tần Sanh đỏ mặt chạy trối chết mới thôi.
Nhâm Tiểu Túc không đi mà nói với Tần Sanh hắn muốn ôn chuyện với Trương Bảo Căn.
Đợi khi cửa sân đóng lại, hắn lại thấy Hồ Thuyết cười như không cười nhìn mình:
- Vì sao không vạch trần ta?
- Vạch trần ngươi có gì tốt với ta? Chung quy đám nhỏ thật sự cần áo bông mới, cải thiện được thức ăn cũng là chuyện tốt…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Bất quá ngài cũng đâu thiếu tiền, sao phải diễn như vậy làm gì?
- Làm sao? Nhìn ra được kế hoạch của ta?
Hồ Thuyết vui cười hớn hở:
- Lấy dao to chặt thịt thôi.
Ta muốn nhìn xem Kỵ Sĩ có thật sự chính trực như trong truyền thuyết không.
Nhâm Tiểu Túc tức giận nhìn Trương Bảo Căn:
- Gan ngươi cũng lớn quá nhỉ, loại kịch này cũng dám diễn.
Hồ Thuyết cười:
- Hắn không có diễn mà là thật sự không biết.
Giờ khắc này, Trương Bảo Căn mở to hai mắt nhìn Hồ Thuyết và Nhâm Tiểu Túc:
- Các người đã biết nhau từ trước, Viện trưởng…
Nhâm Tiểu Túc đã rõ, Hồ Thuyết chủ yếu là muốn thăm dò Trương Bảo Căn.
Một siêu phàm giả ở lại Viện mồ côi rồi bảo để chăm sóc mấy đứa nhỏ thì đúng là chuyện hiếm lạ.
Hồ Thuyết vỗ vai Trương Bảo Căn, cười nói:
- Đi chăm sóc đám nhỏ đi, ta muốn nói chuyện với Nhâm Tiểu Túc.
Đợi Trương Bảo Căn đi rồi, Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
- Ngươi muốn lợi dụng Trương Bảo Căn?
Hồ Thuyết cảm thán:
- Đứa nhỏ này như một khối ngọc khô chưa mài giũa, ta không đành lòng lợi dụng hắn.
- Vậy ngài muốn lợi dụng đám nhỏ trong Viện mồ côi?
Nhâm Tiểu Túc suy đoán, Hồ Thuyết ở lại đây, e rằng không chỉ để chăm sóc đám nhỏ. Đợi vài năm nữa, hẳn sẽ bồi dưỡng được một đám tài năng về tình báo.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc từng tiếp xúc với Hồ Thuyết một thời gian.
Hắn biết rõ năng lực của Hồ Thuyết, bồi dưỡng nhân tài là một trong những năng lực của ông ấy.
Hồ Thuyết nói thêm:
- Lúc trước khi vừa tới nơi thì đúng là nghĩ như ngươi nói.
Một phần để che giấu tung tích, sống trong Lạc thành.
Phần khác hi vọng có thể có thêm máu mới cho mạng lưới tình báo của ta.
Nhưng ở chung với chúng thời gian dài thì phần tâm tư kia không còn nữa. Đều là người số khổ, hà tất lại khiến cuộc sống của bọn nhỏ càng thêm trắc trở.
- Được rồi…
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy những lời này của Hồ Thuyết là thật lòng.
Hắn hiếu kỳ hỏi:
- Lý Thần Đàn đâu?
- Ngươi không nhắc tới thì thôi, nhắc tới thì ta tức muốn chết.
Dương Tiểu Cận đuổi giết thằng nhỏ nửa tháng trời.
Hiện tại đang phiêu bạt ở phía nam đầy bão kia kìa!
Hồ Thuyết tức giận:
- Sao tính tình của cô nương nhà ngươi lớn như vậy chứ.
Nhâm Tiểu Túc không nhịn được mà nói:
- Đáng đời.
- Ngươi nhìn đi, ngươi là đang nói tiếng người hả?
Hồ Thuyết nói.
- Lúc trước nếu hắn nói ta biết Dương Tiểu Cận ở đại học Thanh Hòa thì chẳng phải xong việc à?
Nhâm Tiểu Túc cũng không vui:
- Hiện tại ngài có tin tức của Dương Tiểu Cận không?
- Không có…
Hồ Thuyết lắc đầu:
- Cô nương kia xuất quỷ nhập thần, muốn tìm nàng khá khó.
Bất quá nếu ngươi đã xuất hiện dưới hình dáng thiết giáp trong Lạc thành thì rất nhanh nàng sẽ nhận được tin thôi.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu, kỳ thật lúc trước hắn không che giấu hành tung, trực tiếp dùng thiết giáp cũng vì hi vọng Dương Tiểu Cận nghe được tin và biết hắn ở chỗ này!
Thế nhưng hẳn là thời gian không thích hợp lắm, vì nơi này sắp trở thành trung tâm vòng xoáy rồi.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc hoàn toàn không để ý những nguy hiểm sắp diễn ra.
Trước khi gặp được Dương Tiểu Cận, hắn sẽ ở lại Lạc thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận