Đệ Nhất Danh Sách

Chương 137: Khánh Chẩn Quay Về

Khánh Chẩn không thể ngờ, hắn chỉ về chậm một chút mà để lỡ cơ hội tốt bắt Hứa Hiển Sở.Bất quá Khánh Chẩn là người cầm được thì bỏ xuống được.
Đã lỡ bỏ qua hắn cũng không tiếc nuối làm gì.
- Vào hàng rào.Khánh Chẩn bình tĩnh nói.
Kỳ thật hiện tại việc hắn nên quan tâm không phải Hứa Hiển Sở mà là đám lão đầu tử của Khánh thị sẽ xử phạt mình thế nào.
Hoặc nói, đối phương muốn tước quyền lực của hắn bằng cách nào.Bên ngoài có rất nhiều người nghĩ Khánh Chẩn nắm quyền lực tuyệt đối trong nội bộ tập đoàn, có điều thứ hắn nắm giữ chỉ là một phần của bộ phận tác chiến mà thôi.
Vì công việc bên ngoài đa phần đều do Khánh Chẩn ra mặt nên mới tạo cho họ cảm giác Khánh Chẩn như mặt trời ban trưa.
Chỉ có Khánh Chẩn là hiểu rõ nhất, từ trước tới nay đám lão đầu tử kia chưa bao giờ thật sự tín nhiệm mình.
Người trong tập đoàn thay đổi từ người này sang người khác, chỉ có những lão đầu tử hạch tâm trong tập đoàn thì vẫn như cũ.Khẩu hiệu lưu truyền trong nội bộ tập đoàn: Bạo lực để bảo vệ trật tự, vĩnh viễn không cách nào trở thành trật tự.Nói ngắn gọn, ảnh tử chỉ có thể là ảnh tử, không lên được mặt bàn.Hiện giờ Khánh Chẩn chiến đấu với Hỏa Chủng có được danh tiếng quá cao.
Nhóm lão đầu tử đã sớm muốn áp đi nhuệ khí của hắn.
Vì vậy mới có chuyện giam lỏng, lấy lại quyền hành.Hứa Man nhẹ giọng nói:
- Ông chủ, ngày mai chúng ta có cần đưa tin cho đội tác chiến không?
Đại khánh người của chúng ta sẽ bị phân tới những chiến đội khác.
- Ừ.
Khánh Chẩn điềm nhiên như không có gì gật đầu:
- Đi thôi.
- Ngài có điều gì muốn nói không?
Hứa Man hỏi:
- Nếu không ngài xuống xe nói với chiến sĩ mấy câu đi.
Hoặc chúng ta có thể đi với ngài tới nơi hoang dã, chúng ta có nhiều người, lại có súng, làm gì cũng được.Khánh Chẩn cười nhẹ, lắc đầu:
- Bao nhiêu người chờ đoàn tụ với vợ con, kết quả ngươi báo cho họ phải vào rừng sống tiếp?
- Bọn họ nguyện ý.
Hứa Man nói.Khánh Chẩn mở cửa xe.
Hắn vừa xuống xe thì chiến sĩ trong xe vận binh phía sau đồng loạt đi xuống, có tầm mấy ngàn người, nhất thời đứng đầy cả thị trấn khiến đám lưu dân hoảng sợ chạy trốn.
- Mọi người…
Khánh Chẩn nhìn nhóm binh sĩ trước mặt, bình tĩnh nói:
- Đi nơi khác cũng phải thể hiện tác phong đội Chiến Bộ thật tốt.
Đừng làm ta mất mặt.
Ngay khi Khánh Chẩn vừa nói xong, mấy ngàn người đứng thẳng người, đồng thanh nói:
- Vâng!
Giờ khắc này, binh sĩ đã hiểu họ phải nghênh tiếp vận mệnh sắp tới như thế nào.
- Lên xe!
Khánh Chẩn nói xong liền hời hợt lên xe.
Binh sĩ thủ thành trên tường hàng rào thấy một màn này liền hãi hùng khiếp vía.
Trong Khánh thị, không có đội quân nào được như đội Chiến Bộ.
Cũng không ai có lực ảnh hưởng như Khánh Chẩn.Khánh Chẩn vừa vào hàng rào thì tới biệt thự của mình.
Hắn tắm rửa rồi thay một bộ âu phục màu trắng.
Bộ đồ vừa mặc thì trực tiếp cho người tiêu hủy.Họ vừa vào hàng rào, Một ít ông lớn của Khánh thị không chờ nổi mà muốn tiếp nhận quyền chỉ huy tác chiến của Khánh Chẩn.
Danh sách mấy ngàn binh lính bị các ông lớn lấy đi, chia cắt không còn một người.
Thủ hạ của Khánh Chẩn đều là chiến sĩ thân kinh bách chiến.
Hiện giờ họ có cơ hội ăn chia miếng bánh béo bở này, không ai chịu bỏ qua cơ hội này.
Bất quá dường như Khánh Chẩn chẳng để ý tí nào.Sau khi sửa soạn xong, Khánh Chẩn rời khỏi cửa thì thấy xe đã bị lái đi.
Hắn cười nói:
- Ngay cả xe cũng không để lại.
Hắn đi ra ngoài.
Kết quả có hai binh sĩ khó xử nói:
- Ông chủ Khánh, ngài không thể rời khỏi đây.
Đừng làm khó chúng tôi.
Khánh Chẩn nhướng mày:
- Nhóm lão đầu tử nói không được rời khỏi hàng rào 111.
Cũng đâu nói ta không thể ra khỏi nhà.
Chẳng lẽ có người giả truyền thánh chỉ? Yên tâm, ta chỉ đi nghe hát mà thôi, người trong hàng rào 111 có ai không biết Khánh Chẩn ta thích nghe hát?Binh sĩ hai mặt nhìn nhau.
Lúc này lại đi nghe hát?
Ông chủ Khánh nổi danh không lo cho tình hình hiện tại của bản thân, hai binh sĩ cũng không tránh ra.
Khánh Chẩn cũng không nói gì.
Ngay lúc này, một viên đạn không biết từ hướng nào bắn vào tảng đá kế bên hai binh sĩ.
Thậm chí gần đây còn có xạ thủ ẩn mình bảo hộ Khánh Chẩn!Hai binh sĩ biết đối phương sẽ không hạ thủ lưu tình.
Dù lúc nãy đạn bắn trúng họ thì chủ tịch Đoàn cũng không vì chút chuyện nhỏ này mà trừng phạt ông chủ Khánh.
Khi chiến đội đang được chuyển giao, không ai muốn sinh thêm chuyện cả!Khánh Chẩn vẫn bình tĩnh nhìn hai người họ.
Binh sĩ quyết đoán lùi về sau:
- Cám ơn ông chủ Khánh hạ thủ lưu tình.
- Đi, không làm khó các ngươi.
Khánh Chẩn cười nhẹ đi ra ngoài.Hai binh sĩ đứng sau lưng Khánh Chẩn nhịn không được trầm tư.
Trước kia tất cả mọi người lưu truyền truyền thuyết, bên người Khánh Chẩn ẩn giấu không ít át chủ bài, không ngờ đây là thật.
Chủ tịch Đoàn đã tước hết quyền lực của Khánh Chẩn, vậy mà vẫn có người cam tâm tình nguyện đi theo một người thất thế?Chỉ thấy Khánh Chẩn với tâm tình sung sướng ngâm nga bài hát nào đó, đi tới nơi phồn hoa nhất hàng rào.
Một binh sĩ đứng cách đó không xa hỏi:
- Ông chủ Khánh đang hát bài gì?
- Không biết, ta không có tiền đi nghe hát…
Một binh lính khác khó hiểu nói.Ban đêm, Khánh Chẩn ngồi một mình trong rạp hát, mọi người tránh hắn như tránh tà.
Vừa thấy hắn đám người đã sớm rời đi.
Chỉ có một mình Khánh Chẩn ngồi xem hí cơ trên đài đổi từ người này sang người khác.
Một tay Khánh Chẩn chống đầu, ánh mắt có chút say lại càng sáng người.Trong rạp hát chỉ còn tiếng ca uyển chuyển ai oán dưới ánh đèn nê ông đầy màu sắc.
“Ba lối rẽ, Thập tự đường, bắc đi nam tới mấy sớm tối?
Triều kiến du dương cầm giữ che, hoàng hôn nhìn vắng vẻ hồi xe.
Kim cổ tiêu chìm danh lợi, đoản đình nước chảy trường đình thụ...”Lúc này, một người đi tới sau lưng Khánh Chẩn nói:
- Khánh Chẩn, chủ tịch Đoàn có chuyện gọi ngươi qua.
Khánh Chẩn cười cười:
- Báo cho họ, ta không đi.…
Một đường từ tiệm vàng về cửa hàng, Nhâm Tiểu Túc luôn suy nghĩ về tương lai.
Hiện giờ vàng không bán được, khả năng cao từng giây từng phút hắn đều bị người theo dõi.
Vì vậy trong số vàng lớn trong tay Nhâm Tiểu Túc cũng có cách nào đổi thành tiền, cho nên hắn không khỏi lo lắng.Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc tự tin có vàng trong tay có thể giúp cửa hàng phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Hiện tại hắn phải tiếp tục cân nhất chuyện làm ăn của cửa hàng.
Nhâm Tiểu Túc không thể trông cậy vào sinh hoạt phí phụ cấp cho học sinh để sống qua ngày…
Bán hắc dược ư?
Nhâm Tiểu Túc chưa từng nghĩ qua.
Chung quy kiếm cảm tạ tệ khó hơn kiếm tiền.
Nhâm Tiểu Túc vừa ngẩng đầu lên đã thấy mình tới trước cửa cửa hàng.
Kết quả hắn thấy Vương Phú Quý với vẻ mặt thần bí đang chào hàng với một nam tử lạ mặt.
Nhâm Tiểu Túc đến gần thì thấy Vương Phú Quý đang chào hàng hắc dược…
Vẻ mặt Vương Phú Quý cho thấy hắn không giới thiệu công dụng gì đứng đắn của hắc dược cả.
Mà vẻ mặt của nam tử trung niên cũng thập phần thô bỉ.
Nhâm Tiểu Túc có phần phiền muộn.
Chẳng lẽ mệnh trung chú định là hắn phải làm một tên bán thuốc?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận