Đệ Nhất Danh Sách

Chương 73: Nền Văn Minh Trước Tai Biến

Trong rừng cây âm trầm, tiếng ma sát do lá cây cọ vào nhau cứ như có sinh vật kinh khủng nào đó đang di chuyển. Mọi người nhìn bóng trắng phía trước mà ngưng thở, phảng phất như sợ mình gây nên sự chú ý cho đối phương.
Ở nơi này sao lại có một nữ nhân đưa lưng về phía bọn họ tựa vào cây chứ. Cả đám nghĩ mãi không ra.
Có lẽ do càng nghĩ càng không rõ nên sự sợ hãi trong lòng càng nồng đậm hơn cả.
Nhâm Tiểu Túc phát hiện, đây là lần đầu tiên hắn thấy Dương Tiểu Cận khaar trương thế này. Hắn có thể thấy được bờ môi run rẩy của đối phương cùng bàn tây siết chặt khẩu súng đến mức trắng bệch.
Bóng xám đứng trước Hứa Hiển Sở, dường như phòng bị bóng trắng kia đánh về phía hắn. Nữ nhân kia cách bọn họ hơn chừng 10 mét.
- Đi đường vòng à?
Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng nói:
- Có lẽ nó không thấy chúng ta đâu.
Kết quả vừa nói xong, một trận cuồng phong nổi lên, nữ nhân mặc đồ trắng cứ thế bay lên.
Hứa Hiển Sở cắn răng nói:
- Không tránh được, ngay cả tiểu quỷ cũng không ngăn được thì chúng ta tới Cảnh Sơn làm gì!
Nói xong, chỉ thấy Hứa Hiển Sở điều khiển bóng xám đi về phía nữ quỷ. Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận liếc mắt nhìn nhau, hai người họ không ngờ Hứa Hiển Sở lại dũng mãnh như thế.
Không ít người bên ngoài mạnh miệng nhưng khi đụng chuyện lại chột dạ, khẩn trương, sợ hãi. Mà một ít người còn lại thì khác, vào thời khắc nguy hiểm, họ lại càng bình tĩnh, lộ ra sự tàn nhẫn trong nội tâm!
- Đi theo.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Sau một khắc, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận ăn ý đi theo Hứa Hiển Sở. Bọn họ chẳng khác nào một con châu chấu trên sợi dây thừng, cho nên hai người họ không thể để một mình Hứa Hiển Sở mạo hiểm.
Lưu Bộ run rẩy nói:
- Chúng ta thế nào? Đi theo không?
- Vạn nhất thứ đó cũng ở gần chúng ta thì sao?
Lạc Hinh Vũ sợ hãi nói, nói xong nàng cũng cất bước theo sau. Vương Lỗi cũng thế.
Lưu Bộ thấy bản thân chỉ còn một mình thì nhỏ giọng hô:
- Đợi ta với!
Nhâm Tiểu Túc đi tới gần Hứa Hiển Sở:
- Đánh không lại ngươi cứ dùng bóng xám giữ chân nó, tranh thủ cho chúng ta thời gian đánh nhau với nó.
Ba người Nhâm Tiểu Túc, Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận đều có súng. Có thể nói đây là vũ khí mạnh nhất của họ, nếu ma nữ này còn không sợ súng thì mọi người không còn cách nào khác!
Hứa Hiển Sở nhỏ giọng đáp:
- Được.. Ta giao phía sau cho các ngươi, các ngươi chú ý xung quanh.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc có chút nghi hoặc. Có lẽ người hàng rào không trải qua cuộc sống trong thị trấn nên càng dễ tin tưởng người khác hơn.
Lưu dân ngủ trong thị trấn phải có người gác đêm. Người lớn lên trong hoàn cảnh này không có khả năng giao phía sau lưng mình cho người khác.
Đây là sự khác nhau của người sống trong hàng rào và trong thị trấn ư?
Ba người cẩn thận tới gần nữ quỷ áo trắng. Chỉ là đến càng gần, nội tâm họ càng phát hiện có điều cổ quái…
Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc khom người như mèo, vì tư thế này là dễ phát lực nhất. Kết quả lúc này hắn đứng thẳng lưng một chỗ:
- Có gì đặc biệt à?
Hứa Hiển Sở cũng không rõ, hắn điều khiển bóng xám tới chỗ nữ quỷ kia, trực tiếp “hái” đối phương xuống…
Đó là… một cái bọc nhựa hình người, dường như nó có thể thổi phồng lên được.
- Ặc.
Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở đứng hình nửa ngày:
- Đây là cái gì?
- Không biết.
Hứa Hiển Sở lắc đầu, bọn họ chưa từng thấy qua thứ này:
- Bất quá đã cũ lắm rồi.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Trong hàng rào không có thứ này à?
- Ta chưa từng thấy.
Hứa Hiển Sở trả lời.
Đối với kết quả này, cả bọn có điểm dở khóc dở cười. Thứ cũ kỹ này lại hù bọn họ sợ muốn chết! Tới gần họ mới phát hiện có chỗ lạ!
- Đợi muốn chút, dưới cây còn có thứ gì này.
Trong lúc vô tình, Nhâm Tiểu Túc thấy dưới rễ cây có một hộp sắt.
Nhâm Tiểu Túc cầm dao đâm thủ hộp sắt. Kết quả hộp sắt đã sớm bị mục, chỉ cần dùng lực một chút, hộp sắt đã thành bã vụn.
Trong hợp sắt là một tờ giấy màu đỏ, khi hộp sắt bị phá vỡ, trang giấy cũng tan thành khó vui, trong nhắt mắt chỉ còn lại một thứ.
Đó là một mảnh nhựa màu xanh, hoặc nói là một cái bao nhựa bọc một tờ giấy màu xanh lá. Trên tờ giấy màu xanh lá có mấy đường vân thần bí trông chẳng khác nào mấy con nòng nọc.
- Này…
Hứa Hiển Sở nhìn bọc nhựa nửa ngày:
- Chẳng lẽ đây là đồ của nền văn minh trước tai biến? Hoặc nói cả hai thứ này đều là thế? Bọc nhựa có thể tồn tại mấy trăm năm, lại còn chôn dưới đất nên dù những thứ khác mục nát, bọc nhựa vẫn không tổn hại.
- Có điều đường vân kỳ quái này là gì? Chẳng lẽ nó che giấu bí mật gì đó?
Dương Tiểu Cận nhíu mày nghi hoặc.
- Các ngươi nhìn xem, thứ này trông có giống bản đồ không?
Lúc này, đám người Lưu Bộ nói:
- Đồ án này trông như ký hiệu vậy, nhìn từ trên xuống thật giống một thành trì
Hai mắt Hứa Hiển Sở và Nhâm Tiểu Túc sáng lên:
- Chẳng lẽ đây là địa đồ toàn thành trì bí ẩn trong Cảnh Sơn?!
- Ồ.
Lạc Hinh Vũ nói:
- Các ngươi nhìn đi, phía trên còn có chữ.
Vì thời gian nên miếng nhựa cũng bắt đầu phân rã, thế nhưng nhờ Lạc Hinh Vũ nhắc nhở mà mọi người mới chú ý, phía dưới có một dòng chữ nhỏ.
Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ nhìn:
- Mời quét mã QR để trả tiền?
Cả bọn đều mê man:
- Mã QR là gì, trả tiền cho ai?
- Chẳng lẽ muốn vào thành trì phải trả tiền à?
Vì nền văn minh khi xưa đã biến mất, sau tai biến, thông tin về nó cũng càng ít ỏi. Chỉ biết con người dần trở nên yếu kém, đồng thời những sinh vật khác dần mạnh mẽ hơn.
Từ trước tới nay, mọi người chưa từng thấy thứ này trong hàng rào hay ngoài thị trấn, vì thế chẳng ai hiểu công dụng của nó.
Dù sao họ cũng xác định được đây không phải bản đồ…
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Hứa Hiển Sở:
- Ngươi chắc chắn trong thành trì bí ẩn có bí mật tiến hóa?
- Bằng không thì ngươi giải thích thế nào về sự thay đổi của Cảnh Sơn.
Hứa Hiển Sở đáp.
- Cũng đúng…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Tóm lại trên núi có bí mật. Thế nhưng ta cảm thấy thành trì gì đó cũng không thần bí như vậy…
- Đi thôi, thấy rồi mới biết.
Hứa Hiển Sở cất tờ giấy kia vào ngực một cách cẩn thận, phản phất như sợ làm hư nó.
- Còn cái tượng người này, có mang theo không?
Lưu Bộ hỏi.
- Có, vạn nhất nó có ích thì sao.
Hứa Hiển Sở đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận