Đệ Nhất Danh Sách

Chương 113: Tâm Lý Cân Đối

Đội ngũ mấy ngàn người tiếp tục tiến về phía trước.
Đại đa số mọi người đói đến bụng dán vào lưng.
Nhất là trong mùa đông giá rét này, không có cơm ăn sẽ càng thấy thời tiết rét lạnh vô cùng.Rau dại trong mùa đông cũng có hút ỉu xìu.
Ngay cả thứ có sinh mệnh cường ngạnh như rau dại cũng không ngừng héo rũ.Đám dân chạy nạn vừa đi vừa vơ vét đồ ăn ven đường, thực vật, vỏ cây, rễ cây… có đủ.Ban đầu đám người trong hàng rào còn e dè, có điều khi bụng đói rồi thì tôn nghiêm mặt mũi gì đó cũng vứt hết cho chó ăn.Ngược lại, đám Nhâm Tiểu Túc không có một chút áp lực tâm lý nào cả.
Dù sao bình thường họ cũng ăn những thứ này mà.Ăn rau dại sống rất đau khổ.
Sau khi ăn xong cả miệng đầy mùi đắng chát.
Không ít người ăn không được phải nhả ra, căn bản ăn không nổi những loại thức ăn này.Về sau có không ít người xui xẻo, chẳng biết ăn phải thứ gì lại sùi bọt mép nằm vật ra giữa đường.Không ai quản những người này cả, họ chỉ hờ hững đi qua rồi tiếp tục tiến về phía trước như mấy cái xác không hồn.Chỉ có Nhâm Tiểu Túc khi đi qua thoáng ngừng lại.
Hắn nhìn những người này rồi nói với Nhan Lục Nguyên:- Đây là bệnh trạng khi ăn trắng đầu ông, cũng là rau cần dại mà chúng ta thường nói thới.
Thứ đồ chơi này trông rất giống rau cần, một khi ăn lầm sẽ có biểu hiện buồn nôn, nôn mửa, tay chân rét run, tứ chi tê liệt.
Nghiêm trọng hơn còn có thể dẫn tới tử vong.Khương Vô đi sau lưng yên lặng nhớ kỹ những lời này.
Sau đó khuyên bảo học sinh ngàn vạn lần đừng hái thứ này.
Kết quả học sinh không khỏi mờ mịt: Vậy rau cần có hình dáng thế nào?Bình thường những học sinh này sống trong hàng rào.
Tất nhiên đã có cha mẹ giúp đỡ, chuẩn bị cho ăn ngon mặt tốt, nào cần để ý rau cần có hình dạng gì?Mấy ngàn nạn dân đi qua như nạn châu chấu vậy.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc chợt thấy một cỗ xe việt dã phía trước, đây không phải xe mà La Lam dùng à? Sao lại lẻ loi trơ trọi ở chỗ này?Mọi người đi tới mới phát hiện xe việt dã đã hư, không cách nào sửa chữa nữa.Đường đi nơi hoang dã gồ ghề, tuy xe việt dã lợi hại cũng không chịu nỗi sự hành hạ thế này.E rằng chính La Lam cũng không ngờ bản thân mình lại đụng phải chuyện này, cuối cùng chỉ có thể bỏ xe.Một đám nạn dân điên cuồng mở xe muốn tìm kiếm thức ăn.
Có điều khiến họ thất vọng là xe việt dã cực kỳ sạch sẽ, ngay cả bao da ở chỗ ngồi cũng bị tháo ra…Không chỉ thế, còn có một ít linh kiện cần thiết cũng không còn.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy số linh kiện này hẳn dùng để sửa chữa một chiếc xe khác.
Có điều bây giờ chiếc xe này xem như triệt để bị bỏ.Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, hẳn La Lam dùng toàn lực chạy tới hàng rào 109 rồi.
Theo đạo lý, khả năng cao bây giờ La Lam đã tới đó.Hôm nay rất nhiều nạn dân thảo luận về việc họ có thể vào hàng rào không.
Có người nói, mắc gì hàng rào 109 không cho họ vào? Họ là dân cư hợp pháp trong hàng rào mà!Tuy hiện tại hàng rào phân liệt lơi hạ, cơ bản đều bị tập đoàn quản lý, có diều trên danh nghĩa vẫn là người sở hữu hàng rào vẫn được quản lý bởi một tổ chức.Cũng có người nói, khả năng họ không vào được.
Lúc trước họ ở hàng rào 113 do tập đoàn Khánh thị quản lý.
Hiện tại đi tới hàng rào 109 do Lý thị quản lý, người ta không cho ngươi vào, ngươi cũng chẳng làm gì được.Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, những nhân vật lớn như La Lam không cần cân nhắc việc có thể tiến vào hàng rào không.
Chung quy Lý thị vẫn phải chừa chút mặt mũi cho Khánh thị.Còn những người khác, khả năng không cao.Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, kết quả không bao lâu, Nhâm Tiểu Túc lại thấy được một chiếc xe vận binh đứng lẻ loi trơ trọi trên đường…Lại là một chiếc xe không xài được? Mọi người tới gần nhìn liền thấy chiếc xe này không có lốp!Chẳng lẽ lốp dự phòng cũng không có, Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ.Lúc xe tải vận binh này chở toàn là binh sĩ, cho thấy trọng lượng rất nặng.
Nếu xe cứ tiếp tục hỏng thế này, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy rất khó để La Lam có thể tới được hàng rào 109…Bất quá, mọi người nhìn mấy chiếc xe bị hư này vô cùng vui vẻ.
Lúc trước khi xe của đám La Lam chạy qua, các nạn dân đều nghĩ vì sao đều chạy nạn mà ngươi lại có xe còn chúng ta phải đi đường.Bây giờ thấy thế này trong lòng mọi người mới cân đối một ít.Vào ban đêm, mọi người nghỉ ngơi ngay bên chiếc xe vận binh kia.
Lúc này không thể gọi là cắm trại nữa, chỉ là một đám người ngủ trên mặt đất mà thôi.Dưới đất rất lạnh, nằm trên đất có thể cảm nhận được khí lạnh không ngừng thẩm thấu vào cơ thể.Rất nhiều người muốn nhóm lửa, vấn đề là họ không mang theo đồ bật lửa!Nhâm Tiểu Túc sắp xếp cho đám Nhan Lục Nguyên xong liền đi nhặt củi.
Thời tiết ngày càng lạnh, củi lửa phải đốt suốt đêm mới được, bằng không sáng thứ hai lên đường rất dễ cảm mạo phát sốt.Tuy Vương Phú Quý có thuốc trị bệnh nhưng chẳng ai muốn sinh bệnh cả.Mùa này rất dễ tìm được củi khô.
Nhâm Tiểu Túc ôm một đống củi lớn trở về thì vừa thấy Khương Viêm nằm rạp trên mặt đất nhóm lửa.Vị nữ lão sư này cho học sinh ôm thật nhiều củi trở về, sau đó muốn dùng tay xoay cho củi châm lửa.Nhâm Tiểu Túc âm thầm lắc đầu, nhìn cô gái này da dẻ non mịn sợ rằng không làm được.
Người bình thường muốn đánh lửa, sợ rằng mài đến bàn tay phồng rợp cũng chưa chắc có tác dụng.Khương Vô quỳ dưới đất quật cường tiếp tục đánh lửa.
Một nam sinh nói:- Lão sư, để ta thử được không?Khương Vô lắc đầu:- Các ngươi là học sinh, không cần phải làm cực khổ thế này, nghỉ ngơi đi.Khương Vô vô thức nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, muốn học cách Nhâm Tiểu Túc đánh lửa rồi làm theo.Kết quả, Khương thấy Nhâm Tiểu Túc lấy ra một hộp diêm…Sao người này chuẩn bị đầy đủ thế nhỉ.
Khương Vô mím môi, rõ ràng mọi người đều là dân chạy nạn.
Sao nàng cảm thấy đoàn người Nhâm Tiểu Túc đi nhẹ nhàng hơn những người khác rất nhiều!Nhâm Tiểu Túc nhóm lửa lên.
Nơi họ dừng chân như được phủ một màu sắc ấm nóng.
Nguyên bản ánh trăng băng lạnh cũng có thêm nhiệt độ.Đương nhiên, cũng không phải một mình Nhâm Tiểu Túc nhóm được lửa.
Trên thực tế có không ít người hút thuốc mang theo diêm.
Có vài nữ nhân tìm những người hút thuốc đó xin diêm, kết quả nhận lại một đề nghị khiếm nhã.
Chỉ là vừa chạy trốn được một hai hôm, có ai lại muốn bán mình chỉ vì chút lửa đâu.Khương Vô do dự thật lâu mới đi tới chỗ của Nhâm Tiểu Túc.
Đám Tiểu Ngọc Tỷ vốn đang nói chuyện phiếm, thấy Khương Vô đi tới đều dừng lại nhìn nàng.- Có thể…Khương Vô cố gắng tìm từ ngữ châm chước nói:- Có thể cho ta châm chút lửa không.
Ta có thể dùng củi khô trao đổi với khác ngươi.- Được chứ.Tiểu Ngọc Tỷ tủm tỉm cười:- Không cần củi khô đâu, chúng ta đủ dùng rồi.- Cám ơn.Khương Vỗ có chút kích động:- Thật cảm ơn!Lúc này, Khương Vô chạy lấy một nhánh củi khô qua xin lửa.
Đám học sinh ngồi bên kia như đám chim non khóc lóc đòi ăn..
Bạn cần đăng nhập để bình luận