Đệ Nhất Danh Sách

Chương 727: Thăm Dò Vương Uẩn


Sau khi giết xong mục tiêu, Vương Uẩn lập tức rời khỏi chiến trường, lẳng lặng quan sát những người khác tự chém giết lẫn nhau.
Lúc này, vì cố gắng quán át nên hắn phát hiện người vẫn còn tỉnh táo còn có Nhâm Tiểu Túc, Dương Tiểu Cận, Chu Kỳ, đại lừa dối, Trình Vũ và một nữ nhân.
Nữ nhân trong đội rất ít, trừ Dương Tiểu Cận ra vẫn còn nữ nhân thanh tỉnh, đúng là bất ngờ.
Trước đó nữ nhân này hành sự lặng lẽ, trong đội ngũ bình thường vô cùng.
Nhưng bây giờ thì không giả bộ được, những người có thể rời khỏi hẻm núi này chắc chắn chỉ còn lại siêu phàm giả!
Trong này, rõ ràng tinh thực lực của Nhâm Tiểu Túc và mặt nạ bạc là mạnh nhất.
Khi Vương Uẩn lâm vào ảo giác, hắn phải mất chừng 4 giây mới tỉnh lại được.
Lúc lấy lại nhận thức, hắn đã phát hiện Nhâm Tiểu Túc và mặt nạ bạc như chẳng có việc gì, dù là Dương Tiểu Cận cũng không sao.
Trước kia hắn cảm thấy Nhâm Tiểu Túc có vấn đề, hiện tại xem ra vấn đề không nhỏ.
Từ phương diện tinh thần lực này, xem ra Nhâm Tiểu Túc và mặt nạ bạc thật sự rất mạnh, cũng không biết hai người này ai lợi hại hơn nữa.
Vương Uẩn không giống Trình Vũ, Trình Vũ nhìn Nhâm Tiểu Túc với định kiến.
Chung quy sau sự kiện nhảy dây và hát nhạc thiếu nhi, rất khó để Trình Vũ dùng ánh mắt bình thường quan sát Nhâm Tiểu Túc.
Cho nên, trong lòng cũng Trình Vũ có phần nâng mặt nạ bạc và hạ thấp Nhâm Tiểu Túc.
Nhưng Vương Uẩn cảm thấy, chưa chắc Nhâm Tiểu Túc chênh lệch với mặt nạ bạc.
Phải biết, thời đại này, người biết ẩn dấu mới là người đáng sợ nhất.
Lúc này, trừ dám người La Lam ra, mọi người thậm chí còn không biết tên Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận.
Vương Uẩn cảm thấy bản thân cần phải thăm dò một chút, có lẽ trong trí nhớ của mình từng nghe qua tên của đối phương, nếu thế hắn sẽ nắm bắt được dấu vết gì đó rồi.
Người mạnh nhất trong đội hẳn là Nhâm Tiểu Túc và mặt nạ bạc.
Tiếp theo là Vương Uẩn, Dương Tiểu Cận, Trình Vũ, Chu Kỳ, nữ nhân không biết tên và Tống Kiều.
Những người này chính là siêu phàm giả.
Vương Uẩn cmar thấy những người còn lại không cần đề cập tới.
Mà hành động của La Lam không khỏi khiến hắn nghi ngờ, nếu đối phương có là siêu phàm giả đi nữa cũng không quá mạnh, tạm thời không cần để ý tới.
Đúng dịp La Lam vừa mới thức tỉnh nên tinh thần lực không thể so sánh với những siêu phàm giả lâu năm, vì thế đã bị Vương Uẩn loại bỏ.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc đã khống chế lão Hứa đánh ngất mọi người.
Dương Tiểu Cận ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
- Từ đầu tới cuối ngươi không thấy ảo giác à?
- À, có có…
Nhâm Tiểu Túc đáp:
- Trong ảo giác kia, ta vốn muốn chém ngươi một đao nhưng trong lòng không khỏi giãy giụa.
Lúc ấy ta thầm nghĩ, ta làm sao mà chém ngươi được, có chém ai cũng không thể chém ngươi.
Vì vậy liền tỉnh táo ngay.
Dương Tiểu Cận liếc mắt:
- Diễn hay nhỉ.
Ta thấy mọi người ở đây đều gặp phải ảo giác bị công kích, sao chỉ có ngươi là gặp phải ảo giác công kích người khác? Được rồi, bớt giả bộ đi, kỳ thật ngươi không bị ảnh hưởng.
Giờ khắc này, Dương Tiểu Cận bỗng nhớ tới một câu nàng từng nói ra.
Khi tai nạn phủ xuống, ý chí của con người là vũ khí đệ nhất để vượt qua nguy hiểm.
Rốt cục sức mạnh tinh thần của Nhâm Tiểu Túc đã phát triển tới trình độ nào rồi?
Trên thế giới này không có bất kỳ tập đoàn hoặc tổ chức nào có tiêu chuẩn rõ ràng để định nghĩa đẳng cấp của siêu phàm giả.
Trên thực tế, không ai làm được điều này cả.
Chỉ có Hỏa Chủng dùng ký tự T1 đến T5 để phân loại siêu phàm giả mà thôi.
Cấp bậc này chỉ đơn giản dựa trên yếu tố thể chất của đối phương.
Khi siêu phàm giả đạt tới sức mạnh có chỉ số nào đó hoặc tổng hợp nhiều yếu tố mà được đưa vào những cấp bậc kia.
Thế nhưng năng lực của siêu phàm giả biến hóa thất thường, định nghĩa kiểu gì chứ?
Chức vị có thể dùng cấp bậc để xác định, tiền lương cũng thế.
Cơ mà năng lực của siêu phàm giả thì sao? Cho nên, chỉ có thể định nghĩa dựa trên mức độ nguy hiểm mà thôi.
Dương Tiểu Cận biết trong tay Tên Côn Đồ có một danh sách siêu phàm giả và muốn phân cấp nhưng lại chưa biết phân cấp kiểu gì, cũng chẳng biết nếu có cấp bậc cụ thể thì Nhâm Tiểu Túc sẽ nằm ở đây.
Trình Vũ đứng giữa chiến trường cau mày thật chặt.
Vốn trong đội ngũ có hơn 60 ngày, đây là số lượng sau khi hai đội sát nhập.
Kết quả sau một hồi hỗn chiến, tử vong 9 người, trọng thương 6 người, bị thương nhẹ 17 người.
Có thể nói tương đối thảm thiết.
Hắn thật sự không biết Hỏa Chủng làm cách nào mà họ chỉ vừa rời khỏi hẻm núi đã bắt đầu chém giết lẫn nhau.
Trình Vũ nhìn những người vẫn còn tỉnh:
- Các ngươi nhìn thấy ảo giác bị người khác công kích không?
- Đúng thế…
Vương Uẩn gật đầu.
- Xem ra hẻm núi này có điều cổ quái…
Trình Vũ nói:
- Trước tiên mọi người bắt đầu giúp đỡ thương binh đi.
Chúng ta đợi họ tỉnh lại rồi tính
- Nhưng người bị trọng thương thì sao?
Vương Uẩn hỏi:
- Mang theo họ đi tiếp à? Kỳ thật ta đề nghị dù là bị thương nhẹ cũng không nên dẫn theo.
Ai mà biết trong Thánh sơn có gì, mùi máu tươi sẽ biến chúng ta thành bia ngắm trong rừng đấy.
- Không được, ta muốn vào Thánh sơn!
La Lam ung dung tỉnh dậy, hắn là người đầu tiên lấy lại ý thức….
Dần dà, mọi người cũng dần tỉnh lại.
Người không bị thương còn đỡ, người bị thương vừa tỉnh lại liền bắt đầu kêu rên đau đớn, như vậy còn chẳng bằng tiếp tục hôn mê.
La Lam lén lút muốn tìm Nhâm Tiểu Túc xin Hắc được, để Nhâm Tiểu Túc gấp đạn ra cho hắn.
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam một cái:
- Chịu đựng một chút…
- Yên tâm….
La Lam vừa nói một nửa thì nháy mắt đẩy kẹp vào rút đạn ra.
Làm thế này là vì phòng ngừa La Lam khẩn trương quá mà la lên, khiến cơ bắp tăng thêm sức ép, vết thương càng thêm đau đớn.
Nhâm Tiểu Túc ném đạn qua một bên:
- Xong rồi, không sao thì lên tiếng.
La Lam đổ mồ hôi lạnh:
- Đùa với ngươi chắc, ta là nam tử hán đại trượng phu đấy.
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam một cái.
Bình thường La Lam hay than khổ than mệt hẳn chỉ là giả vờ.
Muốn bao nhiêu thiếu đứng đắn liền có bấy nhiêu.
Trong không đáng tin tí nào.
Nhưng thời khắc mấu chốt, tiềm chất của đối phương sẽ . Âm Thầm hiển lộ ra ngoài.
- Bình thường ngươi giả bộ làm gì?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ngươi cũng đâu phải người chỉ biết hết ăn rồi nằm?
- Đây là chiến lược ngụy trang trước đối thủ của ta đó…
La Lam cười hắc hắc, Hắc dược được đắp lên, đau đớn nhanh chóng thuyên giảm.
Bấy giờ, Vương Uẩn thấy đám Nhâm Tiểu Túc nói chuyện phiếm, tương đối thả lỏng nên tìm cơ hội trò chuyện với Nhâm Tiểu Túc:
- Đúng rồi, đồng hành lâu thế này ta còn chưa biết tên ngươi.
Không biết xưng hô thế nào nữa? Sắp tới chúng ta còn phải đồng hành rất lâu, không thể cứ gọi ngươi là “nè nè” được.
- Tên ta hả?
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt.
Vương Uẩn cười tủm tỉm:
- Đúng rồi.
- À…
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ:
- Không quan trọng lắm, đặt tên lâu quá bây giờ quên rồi.
Vương Uẩn:
- ???
Kiếm cớ không nói tên, ngươi cũng phải kiếm cái cớ đàng hoàng chút chứ!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận