Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1287: Người Bi Ai Nhất Trong Thời Đại Bi Ai Này

Minh ước bí mật giữa Tây Nam và Tây Bắc tựa hồ liên quan đến sự tồn vong của văn minh nhân loại.
Nhưng hiện tại lại khác, Nhâm Tiểu Túc thậm chí còn không biết minh ước nội dung là gì.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ:
"Khánh Chẩn quan trọng như vậy sao? Trương Tiên Sinh, lúc trước ngươi nói có hơn ba trăm nhà khoa học tới Tây Bắc, rốt cuộc họ tới nơi này làm gì đó?"
Trương Cảnh Lâm lắc đầu:
"Bây giờ vẫn chưa thể nói, nhưng ta hiểu rõ Khánh Chẩn nỗ lực như thế, chắc chắn có tác dụng.
Tiểu Túc, hiện tại không phải muốn ngươi chọn chiến lữ số 6 hay La Lam, Khánh Chẩn, quan trọng hơn hết là trận chiến tranh này cần Khánh Chẩn."

Cách đó không xa, P5092 bình tĩnh nói:
"Thiếu soái, ngươi cứ đi đi, nơi này giao cho ta."

Nhâm Tiểu Túc nhìn P5092 một cái, sau đó hít sâu một hơi rồi nói với Trương Cảnh Lâm:
"Được, hiện tại ta lập tức xuất phát, hi vọng hết thảy đều kịp."

Nói xong, hắn quay người nghiêm túc nói với P5092:
"Nếu có khó khăn gì hãy cùng mọi người thương lượng, đừng một mình yên lặng gánh vác quá nhiều."

P5092 nghe thế thì ngây ngẩn cả người, sau đó mặt giãn ra, cười nói:
"Yên tâm, sẽ không đâu."

Thừa dịp mọi người nói chuyện, đại lừa dối đến bên cạnh đám người Lý Ứng Duẫn:
"Vừa rồi ta nghe các ngươi nói cái gì mà, ý chí của Tiểu Túc chính là ý chí của Kỵ Sĩ? Chuyện gì vậy? Các ngươi cũng tới đại hưng Tây Bắc sao?"
Từ lúc trở về từ vương quốc Vu Sư, Nhâm Tiểu Túc đã biết toàn bộ thân thế của mình, thế nhưng ngoại trừ Dương Tiểu Cận ra, hắn không nói lại cho ai cả, chủ yếu vì tiền thân là vật thí nghiệm 001 kia thật sự rất khó chấp nhận.
Hắn nên giải thích việc mình sống được 200 năm kiều gì đây.
Vì thế Nhâm Tiểu Túc lựa chọn không nói.
Đại lừa dối không biết chuyện nên không hiểu, vì sao Kỵ Sĩ lại đột nhiên đồng ý tới đại hưng Tây Bắc?
Phải biết, trước kia Kỵ Sĩ thanh danh hiển hách a, ai cũng không dám xem thường năng lực của hơn mười siêu phàm giả tụ họp cùng một chỗ.
Hơn nữa, Kỵ Sĩ có truyền thừa.
Chỉ có người thật sự thông minh mới hiểu rõ truyền thừa quan trọng đến cỡ nào.
Hiện giờ đại bộ phận siêu phàm giả đều là ngẫu nhiên sinh ra.
Đương nhiên một phần cũng nhờ bản thân họ có tiềm lực, nhưng truyền thừa của Kỵ Sĩ thì khác, làm tốt, tương lai có thể trực tiếp đắp nặn xuất một chi đội tinh nhuệ cũng nên!
Tuy nhân số có thể vẫn rất ít, nhưng nếu có 120 Kỵ Sĩ, một chi đội am hiểu ám sát, thâm nhập, tập kích sẽ kinh khủng bậc nào?
Nghĩ tới đây, hai mắt đại lừa dối liền tỏa ánh sáng, hắn nói với Lý Ứng Duẫn:
"Ngươi nghe ta nói a, lúc trước tổ chức Kỵ Sĩ các ngươi một mực muốn tìm hậu nhân của người sáng lập Thanh Hòa.
Có người nói Hứa gia kiềm giữ 3% cổ phần tập đoàn Thanh Hòa, còn lại đều của người sáng lập, Hứa gia đến nay vẫn lưu lại cho hắn.
Mà bây giờ các ngươi theo Nhâm Tiểu Túc, như thiên lôi sai đâu đánh đó, ta thật sự thắc mắc, chẳng lẽ Nhâm Tiểu Túc chính là người thừa kế Thanh Hòa?"
Lý Ứng Duẫn nhìn đại lừa dối một cái, cười giải thích:
"Không sai, hắn chính là người chúng ta muốn tìm."

Đại lừa dối thầm giật mình, danh hiệu trên người Thiếu soái thật ngày càng nhiều a.
Lúc trước trong đợt tấn công cuối cùng của Vương thị với Chu thị, Nhâm Tiểu Túc từng đón người của tòa soạn hi vọng và Thanh Hòa tới Tây Bắc.
Hiện giờ Kỵ Sĩ lại cắm rễ ở Tây Bắc, Tây Bắc sớm muộn gì cũng đại hưng a.
Chỉ cần vượt qua trận tai nạn này, e rằng cả liên minh hàng rào đều thuộc về Tây Bắc rồi.
Nghĩ tới đây, mặt mày đại lừa dối hớn hở.
...
Bên bờ sông Thần Mộc của Tây Bắc, mục dân đang xua dê bò cùng ngựa nghỉ ngơi một chút.
Sông ngòi nhẹ nhàng chảy xuôi, trong xanh tới mức có thể nhìn thấy cục đá dưới sông.
Hassan khống chế Hùng Ưng bay về hướng nam, tầm mắt trên không trung rộng rãi, có thể tránh được kẻ địch ở Trung Nguyên.
Những ngày này, đã có không ít chim ưng quỷ dị có ý đồ muốn tới gần đội ngũ.
Đám chim ưng kia lượn vòng trên đỉnh đầu họ, cứ như kẻ địch có mắt trên trời vậy.
Nhưng dù là chim ưng tiến hóa cũng không cách nào địch qua năng lực siêu phàm của Hassan.
Nhan Lục Nguyên hạ lệnh cho Hassan giết đám chim ưng bị Linh điều khiển đó, mãi tới lúc không còn con chim nào dám tới gần nữa mới thôi.
Lúc này, Nhan Lục Nguyên yên lặng đứng bên bờ sông nhìn ra xa, Phó Lan Tề đứng chờ bên cạnh hắn.
Trên mặt sông phản chiếu bóng hình Nhan Lục Nguyên.
Tóc vốn dài tới eo nay đã ngắn đi một nửa.
Tóc của hắn được buộc sau ót, Kỳ Kỳ Cách đặc biệt tìm một dây thừng màu bạc giúp hắn cột lại.
Phó Lan Tề thấp giọng nói:
"Chủ nhân, nên qua sông rồi."

Nhan Lục Nguyên đột nhiên nói:
"Phó Lan Tề, hẳn ngươi từng nghe chuyện chúng ta đổi đồ với người Trung Nguyên trước khi ngươi tới nhỉ.
Lúc ấy ta dẫn theo Hassan tới đây, làm giao dịch với một mã phỉ tên Tô Lôi.
Chúng ta đêm theo da lông, họ thì đem theo thứ mà chúng ta cần.
Tuy giao dịch rất đơn sơ, bây giờ nghĩ lại vẫn có chút chán nản, nhưng lúc đó ta thật sự cho rằng, tiếp đến sẽ là những ngày tốt lành, chúng ta sẽ dần mạnh lên.”

Nhan Lục Nguyên nói tiếp:
"Nhưng ta đã đánh giá thấp thời đại này, chỉ cần một ngày chưa có kết quá, nó sẽ luôn cướp đoạt hết thảy mọi người bên cạnh chúng ta.”

Phó Lan Tề thấp giọng hỏi:
"Chủ nhân, ngươi nói hiện tại Trung Nguyên rất nguy hiểm, vì sao chúng ta không trực tiếp đi về phía Bắc, lội vào vũng nước đục này làm gì.
Không phải ta nghi ngờ quyết định của chủ nhân, chỉ là trong lòng có nghi hoặc, có phải lần này chúng ta đi là để trợ giúp vị ca ca kia của ngài không."

Nhan Lục Nguyên cười nói:
"Kỳ thật các ngươi đã sớm muốn hỏi rồi, cũng hiếu kỳ vị ca ca này của ta từ đâu mà đến, quá khứ của chúng ta thế nào, vì sao ta nguyện ý để cả tộc tây tiến."

Kỳ thật đám Phó Lan Tề, Hassan đều muốn hỏi, nhưng không dám trực tiếp hỏi, vị ca ca này của chủ nhân cứ như bước ra từ không khí, trước giờ chưa từng nghe chủ nhân nhắc tới, nhưng Tiểu Ngọc Tỷ và chủ nhân dường như rất để ý đến đối phương.
Nhan Lục Nguyên nói:
"Phó Lan Tề, nếu không có hắn, ta đã chết.
Hiện giờ trong thân thể ta chảy xuôi dòng máu của hắn, quan hệ của ta với hắn thân cận hơn các ngươi tưởng nhiều.”

"Chủ nhân…"
Rốt cục Phó Lan Tề cũng nhịn không được mà nói:
"Tây Bắc đã giúp thảo nguyên chúng ta rất nhiều, như xây dựng trường học, chỉ chúng ta cách chữa bệnh cho gia súc, nhưng ta không thích họ.
Đối khi ta và Hassan nhịn không được nghe ngóng về ca ca của ngài qua miệng họ, họ nói cứ như ca ca ngài không gì không làm được vậy, nghe còn mạnh hơn cả ngài.
Lúc ấy ta từng hỏi, họ thấy chủ nhân ngài lợi hại hay vị ca ca kia lợi hại hơn, những người Tây Bắc đó đó lại bảo ca ca ngài lợi hại hơn một ít.
Nếu hắn thật sự lợi hại như vậy, chúng ta cần gì đi giúp hắn?"
Trong lời nói Phó Lan Tề tràn ngập không phục.
Nhan Lục Nguyên dở khóc dở cười, không ngờ Phó Lan Tề này là đang bất bình thay hắn.
Trong mắt của họ, mình mới là người lợi hại nhất trên đời.
Hắn lắc đầu cười nói:
"Cũng không phải như vậy.
Phó Lan Tề, năng lực của ngươi và Hassan là ta tặng cho các ngươi, nhưng có lẽ ngươi không biết, năng lực một thân này của ta đều do hắn tặng cho ta."

Lời này vừa nói ra, Phó Lan Tề triệt để ngây ngẩn cả người, thì ra là thế!
Hình tượng Nhâm Tiểu Túc trong mắt Phó Lan Tề thoáng cái cao lớn hơn nhiều.
Nhưng vào lúc này, Hassan đột nhiên chạy tới:
"Chủ nhân, Hùng Ưng trên trời phát hiện phía nam có địch nhân, đối phương chỉ có một người."

Nhan Lục Nguyên vẫy tay gọi Lang Vương, sau đó trở mình ngồi lên lưng nó, chậm rãi đi về hướng nam:
"Xem ra đối phương muốn tâm sự cùng ta, các ngươi không đi theo."

Hassan cấp bách:
"Chúng ta không đi theo? Vạn nhất chủ nhân gặp nguy hiểm thì thế nào?"
Nhan Lục Nguyên cười lắc đầu:
"Thứ có thể uy hiếp được ta hiện giờ không ở nơi này.
À...
Dường như hiện tại những người đó đều là bằng hữu rồi."

Theo Nhan Lục Nguyên, người có thể uy hiếp được hắn không có mấy người, Lý Thần Đàn là một, Chu Nghênh Tuyết cũng vậy, Hồ Thuyết hẳn cũng tính là một, nhưng những người này hiện tại đều là bằng hữu của Nhâm Tiểu Túc, một người còn là nha hoàn của ca ca, cho nên dường như hắn cũng không cần quá lo lắng.
Chỉ cần AI đại quân không đến, Nhan Lục Nguyên không cần sợ.
Lang Vương chậm rãi đi qua sông Thần Mộc về phía nam, Hassan vội kêu tộc nhân phía sau thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường.
Phía nam, một nữ nhân trẻ tuổi đi tới trước mặt Nhan Lục Nguyên.
Nhan Lục Nguyên từng thấy đối phương trên báo, Nhâm Tiểu Túc cũng từng cứu đối phương, là ca sĩ Lý Nhiên.
Bất quá rất rõ ràng, Lý Nhiên đã không còn là chính mình.
Nhan Lục Nguyên ngồi trên lưng Lang Vương nhìn xuống từ trên cao:
"Đi xa như vậy là muốn làm gì?”

Linh cười:
"Có thể nghịch hướng phân tích người máy nano không nhiều người, chung quy vẫn nên đến nhìn một cái.”

"Cũng có thể là những người khác mà…"
Nhan Lục Nguyên cười nói:
"Ngươi là ai?"
"Người từng làm được đến nay chỉ có hai người là ngươi và Lý Thần Đàn mà thôi…"
Linh nghĩ rồi nói:
"Bất quá hiện tại dường như Lý Thần Đàn không chế ý chí tốt hơn ngươi, đây hẳn là kết quả cho cái giá hắn phải trả.”

Nhan Lục Nguyên nghi hoặc:
"Ngươi biết gì về ý chí?"
Nghe ý của đối phương, Nhan Lục Nguyên cảm thấy đối phương dường như biết nếu siêu phàm giả vượt qua ranh giới kia sẽ có kể quả gì.”

Linh nói:
"Cái này cũng không quan trọng."

"Vậy ngươi đường xa đến đây vì cái gì, không đến mức chỉ để nhìn ta một cái chứ…"
Nhan Lục Nguyên hỏi.
"Ta biết ngươi là người thân cận nhất của Nhâm Tiểu Túc, cho nên muốn cùng ngươi tâm sự về Nhâm Tiểu Túc…"
Linh nói.
Nhan Lục Nguyên bình tĩnh:
"Vì sao ta phải hàn huyên với ngươi?"
"Không cần khẩn trương, chỉ là hiếu kỳ mà thôi… "
Linh cười nói:
"Ta vẫn cảm thấy hắn là người vô cùng đặc biệt, tựa hồ trong thế giới văn minh nhân loại, cá thể cường đại đa phần ít nhiều đều có liên quan tới hắn.
Điều này khiến ta có chút khó hiểu, vì sao những người kia nguyện ý vây quanh bên cạnh của hắn, thế giới phảng phất như vô cùng chiếu cố hắn."

Nhan Lục Nguyên lắc đầu:
"Ta ngược lại cảm thấy thế giới này có phần bất công với hắn."

"Vì sao?"
Linh hỏi:
"Là người được cả Tây Bắc coi trọng, bằng hữu của chủ nhân Khánh thị, ngay cả Vương Thánh Tri cũng không muốn thương tổn hắn, người như vậy sao lại nói thế giới bất công với hắn?”

Nhan Lục Nguyên nói:
"Hắn có muốn đâu, hắn chỉ muốn một chỗ yên thân thôi.”

Có lẽ Nhâm Tiểu Túc trong mắt người khác rất chói mắt, nhưng với tư cách là đệ đệ của Nhâm Tiểu Túc, Nhan Lục Nguyên không nghĩ vậy.
Từ khi Nhâm Tiểu Túc tỉnh lại ở thời đại này, mọi thứ thuộc về hắn hết thảy đều mất đi.
Địa vị, thực lực, danh vọng, tiền tài, quyền lực Đối phương có được hiện giờ chưa từng là thứ hắn muốn có nhất.
Nhan Lục Nguyên biết Nhâm Tiểu Túc muốn gì, chỉ là một gia đình bình an mà thôi.
Khi hắn từ dân cư Tây Bắc biết được Nhâm Tiểu Túc đã cùng Dương Tiểu Cận định cư trên đường An Ninh Đông.
Từ tận đáy lòng hắn vui thay cho Nhâm Tiểu Túc, nhưng bây giờ, e rằng đường An Ninh Đông kia đã không còn nữa.
Cho nên, khi hắn nghĩ tới đây, Nhan Lục Nguyên liền cảm thấy thế giới này quá bất công với Nhâm Tiểu Túc.
Bất công nhất ở chỗ, trước cục diện này, chỉ có mỗi Nhâm Tiểu Túc là gánh vác được.
Nhan Lục Nguyên biết Nhâm Tiểu Túc mạnh tới mức nào, cũng biết cái giá hắn phải trả để có được sức mạnh cường đại đó.
Đối phương vốn chỉ muốn an an ổn ổn sống mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc từng nói với hắn, nguyện vọng lớn nhất của Nhâm Tiểu Túc là trở thành tiên sinh học đường trong thị trấn, bày quầy bán hàng trước cửa nhà mình, như vậy đã đủ lắm rồi.
Cho nên một người như vậy, vì sao phải hi sinh bản thân để vì thời đại bi ai này?
Nhan Lục Nguyên thậm chí còn có chút phẫn nộ.
Phẫn nộ xong, hắn dần hiểu ra, hắn cần về lại bên cạnh Nhâm Tiểu Túc, cùng đối phương đối mặt hết thảy.
Nhan Lục Nguyên nói với Linh:
"Ngươi về đi, nhân loại và ngươi cuối cùng cũng phải đánh một trận, những chuyện ngươi làm không thể tha thứ được."

Linh gật đầu, nàng đột nhiên nói:
"Phiền toái chuyển lời với Nhâm Tiểu Túc, có điều sẽ khiến hắn yên tâm, ta sẽ không để người già, hài tử, phụ nữ có thai lên chiến trường."

Nói xong, Linh khống chế Lý Nhiên quay người xuôi nam, tụ họp cùng biển người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận