Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1115: Hai Bên Thăm Dò

Tiễn Vệ Ninh dẫn theo người thu thập hết cung và tên của thổ phỉ:
"Mang về hết đi, cởi giáp của bọn họ xuống, quay về chà lau là có thể dùng lại được.”

Tiễn Vệ Ninh cầm trường cung thử kéo vài cái, vừa kéo liền phát hiện trường cung của thổ phỉ tinh xảo hơn cả bọn họ nữa!
Điều này càng khiến Tiễn Vệ Ninh cảm thấy có điều bất thường.
Thổ phỉ làm gì có được loại trường cung xịn thế này?
Có vấn đề!
Bất quá Tiễn Vệ Ninh không lộ ra, trước hết hắn để hộ vệ đổi trường cung của mình thành những trường cung tốt của thổ phỉ rồi nói với một gã hộ vệ:
"Trần Lâm, ngươi dẫn theo vài hộ vệ, xem ai trong số những người bán hàng rong kia mà biết dùng cung tên thì phân phát cho họ đi.”

Hộ vệ có chút sửng sốt:
"Tiền hội trưởng, như vậy sợ rằng sẽ có người lên án chúng ta tư dụng cung tiễn.
Dù sao thì thứ này cũng là vũ khí vi phạm lệnh cấm."

"Thêm một cây cung thêm một phần lực lượng… "
Tiễn Vệ Ninh thấp giọng nói:
"Dọc theo con đường e rằng sẽ không bình yên đâu, ngươi có muốn chết không? Yên tâm, sau này trở về ta sẽ nói Lý hội trưởng giải quyết chuyện này."

Nhâm Tiểu Túc ở bên cạnh nghe vậy thì tự nhủ Tiễn Vệ Ninh quả là nhân tài.
Chỉ cần nhìn thoáng vũ khí của thổ phỉ liền nhận ra nhiều chuyện, khó trách thương hội Yorkshire tuyển hắn làm Phó hội trưởng, xem bộ dáng này thì đúng là có mấy phần bản lĩnh.
Cho nên, có nên kéo con hàng này về Tây Bắc không?
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc tự hỏi.
Bất quá, loại người tài giỏi này cũng không phải nhu cầu cấp bách của Tây Bắc.
Chung quy hình thức chiến đấu hai bên đều hoàn toàn bất đồng.
Nếu Tiễn Vệ Ninh tới Tây Bắc sẽ cần một khoảng thời gian rất dài để thích ứng với môi trường ở đó.
Hơn nữa trong thời gian ngắn, tuy Tiễn Vệ Ninh thích hợp làm Đại đội trưởng nhưng không có tác dụng quá lớn với đại cục Tây Bắc.
Cứ quan sát tiếp a, Nhâm Tiểu Túc tạm thời buông lỏng tâm tư.
Đợi mọi người trở lại doanh địa, rất nhiều người đang ngồi bên đống lửa đều khẩn trương đứng dậy.
Tiễn Vệ Ninh vừa cười vừa nói:
"Thổ phỉ đã chết, mọi người không cần lo.
Mặt khác, trong thương đội chúng ta có một ít cung tiễn còn dư, ai biết bắn cung có thể tới đây lấy.”

Một gã hộ vệ nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc: "
Người hầu cận đại nhân, ngươi cũng lấy một cái chứ?”

"Không cần…. "
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm nói:
"Có Tiền hội trưởng ở đây, để ta bắn cung thì lãng phí tên quá rồi.”

Nói xong hắn trở về bên cạnh đống lửa.
Điều khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là thiếu niên tên là Trần Trình lại đi theo hắn.
Mai Qua ngẩng đầu hỏi Nhâm Tiểu Túc:
"Vị này là?"
Trần Trình cười nói:
"Ta là bằng hữu mới quen của Tiểu Túc Ca."
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
"Không quen."
Mai Qua:
"Im lặng ..."
Trần Trình:
"Lặng im..."
Bấy giờ, hai Miên Dương Nhân lại nhìn Trần Trình với ánh mắt đồng tình.
Đồng thời trong lòng cả hai cũng tự nhủ, ngươi kết bạn với ai không kết, kết bạn với hắn làm gì?
Trần Trình không nhụt chí, hắn cứ như quen thuộc lắm mà ngồi xuống một chỗ trống bên cạnh đống lửa:
“Mai Qua đại nhân tôn kính, các ngươi là muốn đi đâu vậy?"
Mai Qua mỉm cười đáp:
"Phía bắc…."
Mai Qua chưa nói hết câu đã bị Nhâm Tiểu Túc dẫm lên mu bàn chân, Mai Qua bỗng nhiên hít một ngụm lãnh khí:
"Hí! Chúng ta đi quận Idris!"
Quận Idris nằm trên đường tới Đô Thành.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Mai Qua một cái, thầm cảm thấy tên Mai Qua này thật sự quá ngốc, người xa lạ tới hỏi gì liền nói nấy.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc xác nhận Trần Trình có vấn đề, sao hắn có thể nói thật với đối phương chứ?
Không phải Nhâm Tiểu Túc sợ Trần Trình làm gì mình.
Mà trước khi xuất phát, Nhâm Tiểu Túc đã thương lượng với Mai Qua, trên đường không được nói lung tung, nếu bọn họ muốn đoạt lại người yêu của Mai Qua từ tay gia tộc Tudor thì phải thật cẩn thận.
Cho nên hiện tại Nhâm Tiểu Túc muốn giúp hắn tạo thành thói quen.
Trần Trình thấy một màn này thì sửng sốt nửa ngày, hắn lớn thế này, đây là lần đầu thấy có người hầu cận đối xử với Vu Sư như thế.
Hơn nữa, mấu chốt ở chỗ, dường như Mai Qua cũng không tức giận!
Nhâm Tiểu Túc quay đầu cười nói với Trần Trình:
"Ngươi đi đâu?"
Trần Trình đáp:
"Ta tới Đô Thành."
Mai Qua cười nói:
"Thật là đúng dịp."
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ:
"...Ngu ngốc? !"
Hắn quyết định chuyển hướng chủ đề, hỏi Trần Trình:
"Một mình ngươi tới Đô Thành sao?"
"À không… "
Trần Trình cười nói:
"Ta đi cùng dì của ta.
Hôm nay nàng từng ngồi trong xe nói chuyện với ngài, ngài quên rồi à."

Câu nói này chín thật một giả.
Hắn nói vậy để che giấu hành tung của An An, tránh cho Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ với người trong xe.
"Vì sao ngươi muốn đi Đô Thành?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Dì nói nhà chúng ta có thân thích ở đó nên muốn tới cậy nhờ…. "
Trần Trình nói tiếp:
"Nghe nói Đô Thành rất phồn hoa, tường thành đều dùng vật liệu bằng đá xây dựng, cực kỳ đẹp.
Có người còn nói, Đô Thành sáng đèn suốt đêm, người trẻ tuổi tới đó sẽ có rất nhiều cơ hội phát triển.”
Lúc này Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân không hỏi thêm được gì thì gỡ một cái chân giò hun khói cho Trần Trình:
"Sắc trời không sớm, Mai Qua đại nhân cần nghỉ ngơi, chân giò hun khói này mang về cho chị gái ngươi đi.
Ta thấy cả ngày nay nàng không xuống xe rồi."
Nói xong, Trần Trình giật mình, sau lưng nhất thời nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
"Người hầu cận đại nhân nhầm rồi, ta nào có tỷ tỷ?"
Trần Trình chớp mắt cười nói.
Nhâm Tiểu Túc áy náy:
"Ngươi xem này, trí nhớ ta không được tốt.
Là dì ngươi mới đúng, ta nói nhầm đấy!”
Trần Trình nhận lấy chân giò hun khói, sau khi nói cám ơn liền rời đi, hắn nhảy lên xe ngựa nhà mình, kéo rèm cửa lén nhìn ra ngoài, kết quả lại thấy Nhâm Tiểu Túc không hề quan sát xe ngựa của bọn họ.
"Chẳng lẽ chỉ là nói nhầm?"
Trần Trình nghi hoặc.
"Làm sao vậy?"
An An hỏi.
"Ta cảm thấy hắn đã phát hiện chúng ta, thậm chí còn biết thân phận chúng ta, nhưng không cách nào xác định được… "
Trần Trình kể lại cuộc trò chuyện khi nãy một lần.
Tiểu nữ vu An An nói:
"Có khi là nói nhầm thôi, ngay cả cung tên hắn còn chẳng biết dùng kia mà, có thể chỉ có mỗi thần lực bẩm sinh là ưu điểm.”
"Không đâu…. "
Phu nhân chối bỏ:
"Nếu chỉ có vậy sao có thể phát hiện được ngươi vào đêm hôm qua? Sắp tới ngươi cẩn thận chút, có thể hắn đã phát hiện ra gì đó rồi.”
"Vậy vì sao hắn không đuổi bắt chúng ta… "
An An thầm nói:
"Bọn họ chỉ có bốn người, nhưng kỳ thật trong thương đội có rất nhiều người của họ.
Chỉ cần hắn lên tiếng sẽ có mấy chục người vây công chúng ta.
Vì sao hắn lại im lặng?”
"Ta cũng không rõ đến cùng hắn có cái mục đích gì…. "
Phu nhân khó hiểu nói.
Kỳ thật hiện tại họ không có cách nào xác định được Nhâm Tiểu Túc là bạn hay thù nữa.
"Đợi một chút… "
An An ngơ ngác chút rồi nói:
"Có lẽ hết thảy đều liên quan tới chuyện hắn từng nói với ta.
Cái gì mà Kỵ Sĩ rồi Nhâm Hòa các kiểu!"
Phu nhân hỏi:
"Trước khi hắn nói vậy, ngươi đã nói gì?”
An An nhớ lại một chút:
"Chỉ có tín ngưỡng mới trường tồn cùng nhật nguyệt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận