Đệ Nhất Danh Sách

Chương 607: Ta Tin Tưởng Nàng Sẽ Sống

Chu Nghênh Tuyết nói không sai, hai tay nàng nắm lấy hai người bên cạnh, thật sự không cách nào xức thuốc cho Lý Nhiên được.
Nếu nàng buông tay ra, chỉ sợ thường xuân sẽ lập tức tấn công Nhâm Tiểu Túc.
Hơn nữa, hiện tại Chu Nghênh Tuyết cũng mang tâm tình xem náo nhiệt.
Lão gia nhà nàng không phải người thuần khiết lắm à. Nắm tay nàng còn đòi đeo găng tay, để xem bây giờ hắn sẽ làm thế nào.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ:
- Được rồi, khỏi xức thuốc. Ta tin nàng ta sẽ sống được.
Chu Nghênh Tuyết:
- ? ? ?
Trời đất ơi, thật sự không xức thuốc à? Lão gia, ngươi có còn là người không vậy?
Lý Nhiên vốn đang hôn mê lại cất lời:
- Ta có thể tự bôi…
Chu Nghênh Tuyết và Nhâm Tiểu Túc cúi đầu nhìn xuống.
Thì ra Lý Nhiên đã tỉnh rồi, nàng đang vùng vẫy muốn cầm hắc dược trong tay Nhâm Tiểu Túc.
- Đừng buông tay ta ra, bằng không thường xuân sẽ tấn công ngươi đó.
Chu Nghênh Tuyết giải thích, không xem được trò hay nhưng dục vọng cầu sinh mạnh mẽ đã giúp Lý Nhiên tỉnh lại…
Lý Nhiên dùng một tay khó khăn thoa Hắc dược.
Huyết khí trên mặt dần khôi phục lại dưới tốc độ mắt thường có thể thấy được. Hắc dược không chỉ có công dụng chữa thương có có thể tái tạo máu.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ. Cung điện cho hắn Hắc dược vạn năng đầu tiên chẳng lẽ là do sợ hắn bất cẩn sẽ chết sớm?
Chứ không thì Hắc dược này còn có tác dụng quỷ gì nữa…
Lý Nhiên phát hiện thể lực bản thân đã nhanh chóng khôi phục thì không khỏi ngạc nhiên:
- Đây là thuốc gì mà tốt quá vậy?
- Bí phương tổ truyền, truyền nam không truyền nữ.
Nhâm Tiểu Túc thuận miệng đáp.
Vừa dứt lời, hai mắt Lý Nhiên lóe sáng nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi là đặc biệt tới cứu ta?
Nói xong, Lý Nhiên muốn vươn tay ôm Nhâm Tiểu Túc nhưng bị Chu Nghênh Tuyết kéo bả vai ngăn lại:
- Ngươi nghĩ cái rắm gì vậy. Người cứu ngươi là hai chúng ta, ngươi đừng có đánh tráo khái niệm được không, sao lại bỏ qua ta rồi? Chúng ta không phải tới đây để cứu ngươi đâu, đồ xấu xí.
Lý Nhiên không ôm được Nhâm Tiểu Túc thì trong lòng có phần tiếc nuối. Chẳng phải nói anh hùng cứu mỹ nhân thì mỹ nhân sẽ dùng thân báo đáp à. Sao trông Nhâm Tiểu Túc không vui vậy, không đúng cốt truyện gì hết á!
Không chờ Lý Nhiên nghĩ tiếp, tất cả thường xuân trong hàng rào đột nhiên táo bạo hơn. Nhâm Tiểu Túc nhìn dây leo dưới chân đang như ba đào gợn sóng hướng về phía trung tâm.
- Đây là sao?
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc.
- Hình như… cuộc săn mới bắt đầu rồi…
Chu Nghênh Tuyết nói.
- Đi, mau tới trung tâm hàng rào!

Đám La Lam đang ẩn thân trong cửa hàng. Tầm nhìn với bên ngoài đã bị ngăn cách bởi cửa cuốn. Cửa hàng nghiễm nhiên trở thành nơi tránh nạn cuối cùng của họ.
Quân nhân Khánh thị vây quanh Chu Kỳ và La Lam. Chu Kỳ ngồi bệt xuống, ánh mắt màu lam không ngừng ảm đạm.
Đám thường xuân điên cuồng len lỏi vào những khe hở của cửa cuốn. Thế nhưng dù lên vào bao nhiêu chúng cũng bị năng lực của Chu Kỳ rút hết nước, đảo mắt đã trở thành nhánh dây leo khô héo, vỡ vụn thành bụi phấn.
- Có thể kiên trì được bao lâu?
La Lam hỏi.
- Ít nhất một tiếng…
Sắc mặt Chu Kỳ đã ảm đạm đi nhiều. Hắn hỏi Chu Đào:
- Ngươi nói chiều nay binh sĩ Vương thị sẽ tới? Bây giờ là mấy giờ rồi?
- Mười một giờ trưa…
Chu Kỳ ngồi tựa vào góc tường. Chu Đào tìm bút vở rồi liên tục ghi chép cái gì đó.
La Lam hiếu kỳ:
- Ngươi viết gì vậy?
Chu Đào với khuôn mặt đầy bụi bặm nói:
- Ta muốn ghi lại mọi chuyện sau khi thường xuân tân công con người. Qua điện thoại không thể nói rõ nên ta viết lại. Thường xuân này hẳn cảm nhận được người sống. Ta ghi lại hết sẽ gọi cho tổng biên, nói hắn biết vị trí cất giấu cuốn vở này. Sau khi Vương thị chiếm lại hàng rào, mong phóng viên của tạp chí hi vọng sẽ tới lấy cuốn vở. Nó là tư liệu chân thật nhất về sự kiện thường xuân.
Người có thể chết nhưng tư liệu sẽ được giữ lại. Đây là tôn nghiêm của phóng viên Chu Đào.
La Lam vui vẻ đánh giá Chu Đào. Lúc này trên mặt Chu Đào còn đang chảy máu. Đây là vết thương do một lần ngã xuống bị đá vụn cắt trúng. La Lam nói với Chu Đào:
- Trước đây ta cảm thấy người Trung Nguyên rất thiếu não. Ngươi nhìn Vương thị mà xem, rõ ràng bản thân có dã tâm, kết quả lại giội nước bẩn lên người Khánh thị ta. Cơ mà ta không ngờ phóng viên tạp chí hi vọng lại đáng yêu như ngươi.
Chu Đào không ngẩng đầu:
- Chỉ là chức trách mà thôi.
- Có người như các ngươi. Truyền thừa của nhân loại sẽ không bị đoạn tuyệt. Dù sao ta cũng không làm được như thế.
La Lam kính nể nói.
Ưu điểm lớn nhất của La mập, một là trọng tình trọng nghĩa, hiểu lý lẽ, hai là không đố kỵ người tài. Chỉ cần đối phương mạnh hơn hắn hắn sẽ thừa nhận, thừa nhận cũng đâu mất đi khối thịt nào.
Lúc này, La Lam nhìn Chu Kỳ:
- Xin lỗi, đã dẫn ngươi tới Trung Nguyên.
Chu Kỳ bĩu môi:
- Lão tử tới đây để kiếm tiền, có gì xin với chả lỗi.
Cầu phú quý trong nguy hiểm là chuyện lão tử nắm chắc nhất.
- Kỳ thật ngươi không cần liều mạng kiếm tiền…
La Lam thở dài:
- Tuy ngươi yêu tiền muốn chết nhưng ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta và Khánh Chẩn. Chỉ sợ ngươi không xem chúng ta là bằng hữu thôi.
Chu Kỳ im lặng một lát:
- Sắp chết tới nơi còn nói dối, không sợ xuống âm phủ bị cắt lưỡi à?
La Lam cười hắc hắc, Chu Kỳ cũng cười theo. Quân nhân Khánh thị bên cạnh không hiểu vì sao thân trong hiểm cảnh mà hai ông lớn này lại cười rộ lên như thế.
- Không ngờ cuối cùng lại chết chung một chỗ với tên mập chết bầm nhà ngươi. Đúng là xui xẻo…
Chu Kỳ nói. Hắn đã dần tiếp nhận tình trạng đèn sắp cạn dầu này:
- Nếu có thể còn sống ra ngoài, ngươi có thể gả thư ký của Khánh Chẩn cho ta không?
La Lam mở to hai mắt:
- Ngươi nhớ thương thư ký của em trai ta làm gì…
Nói tới đây, dường như thường xuân bên ngoài cảm nhận được Chu Kỳ đã sức cùng lực kiệt nên bỗng có một lượng lớn dây leo tràn vào. Thường xuân không lập tức công kích mọi người trong cửa hàng mà dùng dây leo, cứng rắn xốc cửa kéo ra.
Trong tiếng rầm rầm kia, La Lam trợn mắt há mồm nhìn cửa cuốn bị thường xuân phá hủy. Cả cửa hàng lộ rõ dưới ánh mặt trời, La Lam lẩm bẩm:
- Cửa bị kéo ra rồi.
Chu Kỳ biết La Lam không phải đang trả lời mình mà đang miêu tả tình trạng hiện tại.
Bất quá, khi Chu Kỳ nhìn ra ngoài thì ngây ngẩn cả người:
- Các ngươi nhìn xem, có phải có ba người đang chạy lại đây không?
La Lam tập trung nhìn:
- Lão tử hoa mắt à? Đó chẳng phải là Nhâm Tiểu Túc sao?
Dọc đường hắn luôn nói thầm, nếu có Nhâm Tiểu Túc thì tốt quá, họ sẽ không cần chết.
Lúc Chu Kỳ nghe được La Lam nói thế thì có chút không phục. Thế nhưng hiện tại hắn phục rồi.
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc dẫn theo Chu Nghênh Tuyết và Lý Nhiên nắm tay nhau đi trên đám dây leo như chỗ không người!
Thế giới ồn ào náo động, mọi người đều tự lo bản vệ bản thân hoặc nhớ lại ký ức trong đời.
Nhưng vào lúc ba người kia lại nắm tay chậm rãi đi tới, chẳng khác nào đang chơi thả diều hoặc đi bộ ngoài công viên cả.
Dường như thời gian dần chậm lại. Trong mắt mọi người, ba người này như được quay chậm. Từng hình ảnh như đánh nát thế giới quan của những người khác.
Nhâm Tiểu Túc thấy La Lam thì kinh hỉ phất tay. Hai bên như lão bằng hữu lâu năm gặp lại, chuẩn bị lát nữa sẽ đi ăn bánh bao thịt dê…
Chu Kỳ phục, hắn thật sự phục rồi.
Giữa sự tấn công của thường xuân mà có người dám đi trên dây leo đã đủ để người ta chấn kinh rồi. Vậy mà họ còn vui vẻ nắm tay nhau, không khác nào dọa phố là sao?!
Quá là kỳ lạ rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận