Đệ Nhất Danh Sách

Chương 662: Chuyện Trên Thảo Nguyên


Ở biên giới của phương bắc thảo nguyên và Trung Nguyên, một đám lưu dân đang ngồi bên bờ sông, bên cạnh là đống lửa được nhóm cháy.
Đây là biên giới phía bắc của Vương thị, tiếp giáp với Thảo Nguyên. Bất quá nơi này vắng người, binh sĩ tuần tra của Vương thị cũng rất ít tới đây.
Một đám người ngồi bên lửa sưởi ấm, quần áo trên người họ có rất nhiều chỗ vá. Vì không được giặt thường xuyên nên lấm lem bùn đất, vừa nhìn qua liền biết quanh năm cưỡi ngựa.
Một nam nhân trung niên xấu xí nói:
- Đại ca, họ có tới không. Còn rất sớm so với thời gian ước định.
- Không biết…
Một hán tử trung niên bưu hãn xoa tay:
- Ai biết tình huống trên thảo nguyên này thế nào. Nghe nói bên kia cũng rất loạn. Có vài bộ lạc nhỏ đã bị tiêu diệt.
- Vậy chúng ta chờ tiếp à, chúng ta cũng chờ được hai ngày rồi.
Nam nhân xấu xí hùng hổ nói:
- Nếu hàng họ mang tới không tốt như lời họ nói thì một chuyến này của chúng ta đi về tay không rồi.
- Vương Nhị Cẩu, ngươi bớt nói được không. Suốt hai hôm nay ngươi không ngừng lẩm bà lẩm bẩm. Ngươi không muốn chờ thì tự về đi…
Hán tử nói xong thì phun một ngụm nước bọt xuống đất.
Thủ lĩnh đám thổ phỉ không nói gì thêm nữa. Sở dĩ hắn chờ ở đây hai ngày không phải hắn tin tưởng đối phương mà vì người trong nhà sắp đói chết rồi.
Họ sống trên đường đi từ Tây bắc tới Trung Nguyên, thương lộ của hai nơi sớm đoạn tuyệt từ lâu. Năm đó mỗi ngày họ có thể thoải mái cưỡi ngựa cướp đồ. Hiện tại chỉ có thể tự mình trồng trọt kiếm ăn, thu hoạch thật quá thấp.
Tuy nghe nói thương lộ sẽ được khai thông nhưng ai biết khi nào mới mở? Lúc trước họ từng gặp được vài thương đội để cướp. Mà hiện tại thương lộ từ Tây bắc với Trung Nguyên là địa sự, vũ khí của người ta có khi còn tốt hơn họ nhiều.
Hơn nữa hắn cũng là người thông minh, ai mở thương lộ? Là cứ điểm 178 đó!
Cứ điểm 178 khác những tập đoàn kia. Nếu họ còn tiếp tục cướp bóc thương đội, khả năng cao cứ điểm 178 sẽ phái binh sĩ tiêu diệt họ.
Thủ lĩnh thổ phỉ thầm nghĩ, nếu là thổ phỉ nguy hiểm như thế, hắn có nên tận dụng việc thương lộ được khai thông mà kinh doanh thứ gì đó chăng?
Thế nhưng hắn có thể buôn bán gì được, trong khi hắn chẳng có hàng hóa gì trong tay…
Cho nên, một đoạn thời gian trước có người chăn nuôi gia súc tới nói họ có thể làm ăn với nhau. Thủ lĩnh nhóm thổ phỉ lập tức đồng ý.
Người chăn nuôi gia súc nói họ có rất nhiều lông thú cùng dê bò dùng để trao đổi.
Những vật này dù ở Tây bắc hay Trung Nguyên đều rất khan hiếm!
Nhất là da lông thú, đây là thứ mà quý nhân trong hàng rào thích nhất. Cũng giống như được ăn món ăn dân dã vậy, nếu có người có được đồ da lông thú thật xinh đẹp, người đó chắc chắn sẽ trở nên đặc biệt hơn trong mắt người xung quanh.
Đương Nhiên, đây cũng là Tô Lôi nghe người khác nói, hắn chưa từng tận mắt thấy qua.
Thế nhưng trong thị trấn hàng rào Tông thị thật sự có một ông chủ tiệm tạp hóa thường thu mua da lông thú.
Không đúng, hiện tại những người đó hẳn đã về cứ điểm 178.
Sông Thần Mộc này rất nông, hơn nữa vì thời tiết hiện tại rét lạnh nên cả con sông đều đã đóng băng.
Đây cũng là lý do mà dân du mục muốn xuôi nam vào màu đông, nguyên nhân một phần cũng vì nguồn nước.
Vào lúc thủ lĩnh thổ phỉ Tô Lôi đang suy nghĩ, tiếng vó ngựa thấp thoáng truyền tới từ nơi xa. Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy một đội nhân mã đang tới xuyên qua sông băng. Người cầm đầu là một thiếu niên trẻ tuổi.
Tô Lôi đứng lên:
- Ta là Tô Lôi. Các ngươi đến muộn.
Thiếu niên ngồi trên lưng ngựa cười nói:
- Chuyện tốt thường tới trễ. Chúng ta mang theo rất nhiều da lông. Hơn nữa trông rất đẹp mắt. Các ngươi đã mang thứ chúng ta muốn tới chưa?
Lúc này, Tô Lôi nghĩ tới chuyện cực kỳ cổ quái. Dựa theo suy nghĩ của hắn, dân du mục phương bắc muốn giao dịch hẳn cần muối ăn hoặc vũ khí các loại. Thế nhưng đối phương thực sự rất kỳ quái, yêu cầu muốn lá trà, rau trắng, rau thơm, hành tây, tỏi, gia vị hồ tiêu, hoa tiêu….các loại.
Đương nhiên cũng có thuốc cùng một ít dụng cụ thiết khác, như nồi tô chén mà không phải dao kiếm….
Tô Lôi nói:
- Hàng hóa chúng ta đặt cách con sông vài cây số. Trước phải xem thử thành ý của các ngươi trước, xong sẽ dẫn các ngươi lấy hàng.
Mười người bên cạnh Tô Lôi đánh giá hơn trăm hán tử phía sau thiếu niên. Những người này cưỡi ngựa cao to, im lặng đi theo thiếu niên.
Thiếu niên nghe Tô Lôi nói liền cười nói:
- Phía người qua kiểm hàng.
Tô Lôi đưa mắt ra hiệu cho nam nhân xấu xí, đối phương đứng yên không cử động.
Người trung niên trách cứ nam nhân xấu xí chủ động cắt bước đi về phía dân du mục.
Thiếu niên khen ngợi hán tử:
- Lá gan ngươi rất lớn, tên gì?
Đột nhiên Tô Lôi cảm giác được trên người thiếu niên có sự tự tiên của thượng vị giả, buồn bực đáp:
- Thôi Cường!
Nói xong, hán tử đi tới bên cạnh dân du mục. Hắn giật mình thấy được trên lưng ngựa chở rất nhiều da lông thú.
Thôi Cường đưa tay sờ thử, da lông được bảo tồn rất tốt. Dù là thợ săn tốt nhất Trung Nguyên cũng chưa chắc làm được, không bị thủng lỗ, chỉ có hai dấu nhỏ như dấu răng, như bị sói cắn chết.
Nếu bán số da lông này tới Tây bắc hoặc Trung Nguyên thì chắc chắn sẽ phát tài.
Tốt nhất là bán tới Trung Nguyên, ở đó đều là người có tiền!
Thôi Cường kiểm tra mất nửa giờ mới kết thúc, hắn quay đầu nhìn Tô Lôi hô to:
- Không sao.
Tô Lôi hít một hơi sâu rồi nói với thiếu niên:
- Đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi tới chỗ đặt hàng hóa, có rau của, dụng cụ sinh hoạt, dược phẩm.
Thiếu niên vui cười:
- Ta thấy bên người các ngươi không có hàng hóa còn tưởng các ngươi không muốn giao dịch. Nếu đã thành tâm giao dịch với bộ lạc chúng ta thì đây đúng là quyết định chính xác của các ngươi đó.
Trong lúc nói chuyện, Tô Lôi phát hiện dường như đối phương không sợ súng đặt dưới đất của họ. Rõ ràng đám du mục này không có vũ khí nóng, lấy cái gì mà tự tin như thế?
Phải biết, dù là súng đầy bụi đất nhưng vẫn là súng đó.
Trong lúc dẫn đường, Tô Lôi nghi ngờ hỏi:
- Vì sao các ngươi không mua vũ khí. Mua nhiều đồ vật sinh hoạt làm gì?
Thiếu niên cười nói:
- Nếu ta muốn mua vũ khí, ngươi có chắc.
Lời nói tràn ngập ý tứ trào phúng. Thế nhưng Tô Lôi thật sự không thể phản bác. Nếu hắn có thể cung cấp vũ khí thì đâu cần xài loại súng cũ kỹ kia.
Thiếu niên nhìn Tô Lôi, cười nói:
- Đừng chú ý tới ta, ta chỉ nói sự thật mà thôi. Sau lần giao dịch này, ngươi sẽ giàu lên nhanh chóng. Tới khi đó chúng ta lại giao dịch vài món hàng hóa khác cũng không muộn.
Tô Lôi có phần sửng sốt, hắn phát hiện thiếu niên này muốn hợp tác lâu dài với mình.
Hiện tại đối phương không mua súng vì hiểu rõ đám Tô Lôi không có.
Nhưng hiện tại không có không có nghĩa là sau này cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận