Đệ Nhất Danh Sách

Chương 656: Tin Nàng Nhất Định Sẽ Tới

Vũ khí cướp được trong trận chiến với Tông thị được Nhâm Tiểu Túc cất hết vào trong không gian thu nạp.
Lúc này hắn tính giữ lại để Tiêm Đao Liên có cái mà dùng. Đáng tiếc chiến tranh kết thúc quá nhanh nên Nhâm Tiểu Túc không có cơ hội lấy ra.
Lựu đạn trong một kho quân sự nhiều đến khó tưởng tượng nổi.
Nếu không vì quan hệ tới nhu cầu chiến tranh mà đã xài đi một phần thì số lượng lựu đạn mà Nhâm Tiểu Túc có lại càng nhiều hơn.
Thế nhưng đứng trước thuốc nổ, lựu đạn thật sự không là gì cả…
Đột chiến bộ của tập đoàn đột nhiên cảm nhận được đạn dược của Nhâm Tiểu Túc phong phú hơn họ tưởng nhiều.
Thuốc nổ được Nhâm Tiểu Túc ném ra xa nhanh chóng nổ tung.
Những binh sĩ không kịp chạy khỏi khu vực bị nổ thì văng ra xa.
Thuốc nổ hất mọi người gần đó lên không!
Quan quân chỉ huy thấy cảnh này thì trong lòng như rỉ máu!
Trước khi họ tới, cấp trên đã đặc biệt dặn dò.
Tuy họ quyết tâm đoạt vệ tinh nhưng cũng không thể trút hết sức lên chiến trường, như thế rất khó coi.
Khi đó, mọi người cảm thấy việc cướp vệ tinh sắp thành công nên mong muốn sau này có thể dễ dàng xử lý dư luận về.
Nhưng bây giờ Nhâm Tiểu Túc xuất hiện, mặc kệ dư luận thế nào, trước tiên cũng phải thắng cái đã!
Chỉ là từ trước tới giờ Nhâm Tiểu Túc chưa từng nghĩ sẽ đập nồi dìm thuyền, đánh tới cùng với mấy trăm người này.
Bằng không hắn đã chẳng triệu hồi đoàn tàu hơi nước.
Thừa dịp hỗn loạn do thuốc nổ, Nhâm Tiểu Túc quay người chạy về phía Hứa Khác, rống to:
- Mau lên tàu!
Một siêu phàm giả nhìn ra ý đồ của Nhâm Tiểu Túc và Hứa Khác.
Bấy giờ lấy bút ký ra, viết lên đó: Thiếu niên chuẩn bị lên tàu thoát thân thì đèn đường bên cạnh đột nhiên ngã xuống.
Vì để tránh đèn đường mà lá chắn lộ sơ hở, một viên đạn xuyên thấu thân thể thiếu niên.
Tốc độ viết của siêu phàm giả này rất nhanh, mười mấy chữ được viết ra chỉ trong hai giây.
Chữ viết cực ngoáy, nếu người ngoài nhìn vào căn bản sẽ không nhận ra hắn đang viết cái gì!
Ngay khi hắn thêm dấu chấm tròn cuối cầu thì nội dung hắn vừa viết lập tức ứng nghiệm!
Sau một khắc, đội chiến bộ bắn về phía Nhâm Tiểu Túc.
Vốn đang bắn Nhâm Tiểu Túc nhưng tất cả đều được ngăn lại bởi “lá chắn người” của hắn.
Một phần đạn khác bắn không trúng Nhâm Tiểu Túc thì bắn hết vào đèn đường gần đó.
Đèn đường bắt đầu nghiêng ngã, tiếng kẽo kẹt rợn người vang lên.
Siêu phàm giả cầm bút ký trong tay mỉm cười.
Hắn một mực trốn trong góc chờ tới giờ phút này.
Mặc kệ đối phương lợi hại tới đâu, cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự an bài của vận mệnh.
Không chờ nụ cười của hắn kịp hoàn thành đã phun ra một ngụm máu.
Nhâm Tiểu Túc hoàn toàn không trách đèn đường bị ngã mà trực tiếp đá văng nó ra.
Binh sĩ đang bắn Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện, dù gặp được chuyện ngoài ý muốn họ cũng không cách nào tìm được góc bắn thích hợp để xuyên qua lá chắn!
Siêu phàm giả sững sờ nhìn bút ký.
Chữ trên tờ giấy phai nhạt, cứ như bút chì bị gom bôi, dần biến mất!
Hắn thầm giật mình, từ trước tới giờ hắn chưa từng gặp phải tình huống nào quỷ dị thế này. Đối phương không làm theo sự an bài của vận mệnh, ngược lại còn phản phệ lại hắn nữa!
Hết thảy mọi thứ đều xảy ra dưới tốc độ ánh sáng.
Vị siêu phàm giả này ngẩng đầu tìm kiếm thân ảnh của Nhâm Tiểu Túc lại phát hiện Nhâm Tiểu Túc đang cầm súng nhắm về phía hắn.
Trong nháy mắt, nòng súng đen kịt bắn ra viên đạn to lớn, không chỉ xuyên qua bút ký của siêu phàm giả mà còn xuyên qua tim hắn nữa.
Siêu phàm giả theo sức kéo của viên đạn bị lôi về sau.
Hắn cảm nhận được viên đạn xoay tròn xuyên qua thân thể.
Không ngừng xuyên thấu cơ bắp và nội tạng.
Chỉ là, siêu phàm giả này nghĩ mãi cũng không rõ, đối phương đã chú ý tới hắn từ khi nào? Thế nhưng hắn không còn cơ hội để suy nghĩ nữa.
Nhâm Tiểu Túc vừa thu lại súng vừa nói thầm:
- Bây giờ mà còn cầm vở, tính làm màu cái gì.
Muốn tỏ ra bản thân là người ham học hả!
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc và Hứa Khác đã đi tới một chỗ khác, mà đoàn tàu cũng đang chạy bên cạnh Hứa Khác với tốc độ cực nhanh.
Nhưng khi Hứa Khác muốn nhảy vào đoàn tàu thì chẳng biết siêu phàm giả nào đó lại phóng tới.
Chỉ thấy đối phương nhảy lên, đụng một ngón tay vào đoàn tàu.
Khi ngón tay tiếp xúc với đoàn tàu, thân tàu liền bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu tím.
Sương mù bao bọc cả thân xe, cứ như muốn kéo đoàn tàu ngừng lại. Đoàn tàu vốn đang chạy với tốc độ không thấp nay bỗng dưng đứng khựng!
Năng lực của siêu phàm giả sớm đã trở nên đa dạng vô cùng.
Có người có thể cảm nhận được sự tồn tại của siêu phàm giả khác.
Có người có thể triệu hồi đoàn tàu từ trong hư vô.
Thậm chí còn có người có thể quyết định vận mệnh của người khác chỉ bằng một quyển vở.
Hiện tại, lại có người có năng lực khiến đoàn tàu hơi nước phải dừng lại!
Nhâm Tiểu Túc kinh nghi.
Hắn cảm thấy đối phương chỉ cần mấy giây đã có thể hạn chế năng lực của mình!
Theo đó, sát cơ bao phủ tứ phía.
Nhâm Tiểu Túc không thể lãng phí giây phút nào! Nếu phản ứng chậm, e rằng Hứa Khác sẽ bị bắn thành cái sàng mất!
Phải biết, Hứa Khác đã đánh nhau với không ít siêu phàm giả.
Nay đang lâm vào trạng thái kiệt sức chờ chết.
Nếu không nhờ Nhâm Tiểu Túc tới, e rằng Hứa Khác đã sớm trở thành “anh hùng”.
Không kịp nghĩ nhiều, Nhâm Tiểu Túc lập tức bổ nhào tới kéo Hứa Khác đi, không ngừng né tránh bão đạn trên đường.
Vốn hắn tính vào một tòa nhà nào đó giúp đỡ.
Thế nhưng một khi bị đám người bên ngoài bao vây, chỉ sợ họ có mọc cánh cũng khó thoát.
Hứa Khác cười khổ:
- Xin lỗi, liên lụy ngươi rồi.
Tử cục dường như đã định, nhưng điều khiến Hứa khắc khổ sở không phải bản thân sắp chết mà là hắn còn kéo Nhâm Tiểu Túc theo.
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Tin tưởng ta chứ?
Hứa Khác cười khổ:
- Tin.
Lúc sắp chết hắn vẫn không muốn phản bác Nhâm Tiểu Túc.
Thế nhưng Hứa Khác thật sự không biết Nhâm Tiểu Túc dựa vào đâu mà tự tin như thế.
Rõ ràng bọn họ đã bị ép vào đường cùng.
Chỉ nghe âm thanh hổn hển vì chạy của Nhâm Tiểu Túc vang lên, hắn cười:
- Ta cũng tin một người, ta biết nàng nhất định sẽ tới.
Ở một nơi không ai chú ý, một cô gái đội mũ lưỡi trai chạy như điên trên đường, cứ như muốn dùng hết sức lực cả một đời để chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận