Đệ Nhất Danh Sách

Chương 576: Vương Phú Quý!

Hàng rào 74 đã triệt để bị hủy diệt, dân chạy nạn thấy nhà cửa không còn thì bi thương vô cùng. Nhưng ít nhất cũng không có vật thí nghiệm đuổi tới, uy hiếp tính mạng họ.
Tâm tình mọi người cũng dần buông lỏng.
Tuy nhiên, lão Lý và Tần Sanh vẫn tiếp tục thúc giục nạn dân tiếp tục chạy. Tuy họ đã chạy khỏi hàng rào 74 rát xa, lượng đạn hạt nhân kia cũng không lớn.
Có điều vẫn sẽ có phóng xạ bị rò rỉ ra xung quanh.
Cho nên việc chạy nạn này không thể ngừng, họ phải đi cho tới khi thấy được viện quân của Chu thị.
Thành viên của Hỏa Chủng nay đã không thấy đâu, cũng không biết họ đã chết trong hàng rào hay tìm được đường chạy trốn tiếp. Có điều đây việc này cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của lão Lý và Tần Sanh.
Lão Lý kiểm tra lại số nạn dân, đại khái chừng 3000 người.
Phải biết, lúc trước số cư dân trong hàng rào là hơn 100.000 người. Vậy mà lúc này chỉ còn 3000 người sống sót, tổn thất không chỉ dùng từ thảm trọng mà đánh giá được.
Trên đường đi, Nhâm Tiểu Túc phụ trách dẫn đường, lão Lý và Tần sanh xung phong nhận việc tìm đồ ăn.
Bình thường hai người thường xuyên lui tới nơi hoang dã, rất quen thuộc với cách sinh tồn nơi đây.
Họ tìm được một tí rau dại, thậm chí còn bắt được rất nhiều con mồi. Khi Nhâm Tiểu Túc thấy vậy thì không khỏi lắc đầu. Lượng đồ ăn hai người này tìm được chẳng khác nào muối bỏ biển với hơn cả ngàn nạn dân.
Hơn nữa, điều Nhâm Tiểu Túc lo nhất không phải số lượng đồ ăn nhiều hay ít mà là phân phối đồ ăn cho mọi người.
Nếu không thể chia đều thì chẳng bằng để cả đám nạn dân cùng nhau đói bụng.
Lão Lý và Tần Sanh tìm đồ ăn về, ưu tiên chia rau dại cho phụ nữ rồi cắt thịt đã nướng chín xuống cho đám con nít.
Đúng như những gì Nhâm Tiểu Túc lo lắng, lập tức có nạn dân tới hỏi hai người kia là đồ ăn của họ đâu?
Lão Lý kiên nhẫn giải thích:
- Sức lực hai người chúng ta có hạn. Thế này đi, ta nói cho các ngươi biết loại rau dại nào ăn được. Các ngươi vào rừng tự hái, được không?
Thế nhưng đám người kia thấy lão Lý và Tần Sanh dễ nói chuyện nên một tấc lại tiến một tấc:
- Chúng ta không nhận ra rau dại, lỡ hái phải rau có độc thì ngươi có chịu trách nhiệm không?
Sau đó, lão Lý và Tần Sanh cùng nhau đánh đám người này một trận.
Đợi tới khi cả đám nằm bò trên mặt đất van xin thì lão Lý mới phủi tay nói:
- Muốn ăn thì tự mình kiếm, biết chưa?
Nhâm Tiểu Túc ở bên cạnh thấy vậy thì không khỏi vui vẻ. Hắn thật sự sợ lão Lý và Tần Sanh là người hiền lành. Nhâm Tiểu Túc đã biết đối phương là thành viên của tổ chức Kỵ Sĩ, mà hai người này cũng thay đổi cái nhìn của Nhâm Tiểu Túc về tổ chức này…
Vào ban đêm liền có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Nhâm Tiểu Túc đang nằm bên cạnh đống lửa chuẩn bị ngủ thì Lý Nhiên khập khiễng đi tới bên cạnh, nằm đằng sau, vươn tay ôm hắn.
Lý Nhiên nhẹ giọng nói:
- Ngươi có thể bảo vệ ta không?
Hôm nay, đám quan quân thay phiên cõng Lý Nhiên đã quá mức mệt, thỉnh thoảng sẽ nói ra vài lời oán trách khiến trong lòng nữ minh tinh khó chịu. Vào lúc này, ngay cả Phương Trì cũng chỉ im lặng ngồi bên cạnh, cho nên Lý Nhiên bỗng nhớ tới Nhâm Tiểu Túc.
Lúc nguy cấp, chính là Nhâm Tiểu Túc dẫn họ mở ra một con đường sống. Thân ảnh chạy phía trước, cho nổ tung cửa bắc khiến cả đời này Lý Nhiên cũng không quên được.
Chỉ là lúc này, Lý Nhiên vừa nói xong đã bị Chu Nghênh Tuyết đang gác đêm nắm tay, nhẹ nhàng bế nàng ra. Lý Nhiên chỉ có thể ngơ ngác nhìn bản thân ngày càng cách xa Nhâm Tiểu Túc.
Chu Nghênh Tuyết đặt Lý Nhiên tới bên cạnh mình, nói bằng ngữ khí thành khẩn:
- Tiểu thư Lý Nhiên, trên hợp đồng nói người bảo vệ ngươi là ta. Lão gia nhà ta không có nghĩa vụ đó. Hắn đã có người thích rồi. Ngươi không nên như vậy.
Lý Nhiên kinh ngạc nói:
- Lão... Lão gia?
Dù nàng biết Nhâm Tiểu Túc không phải trợ lý của Chu Nghênh Tuyết nhưng không ngờ thân phận lại khác biệt tới vậy.
Không phải Chu Nghênh Tuyết là siêu phàm giả sao, loại người cao cao tại thượng như siêu phàm giả lại cam tâm tình nguyện là nha hoàn cho người khác?
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nằm bên cạnh đồng lửa không ngủ. Vì hắn có tâm sự nên ngay cả Lý Nhiên ôm hắn từ phía sau hắn cũng không quan tâm.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc nhớ tới vụ nổ hạt nhân kia. Thế giới này đang ngày trở nên nguy hiểm hơn. Loại vũ khí thí thần có thể chớp mắt giết sạch vật thí nghiệm vậy mà tồn tại trên đời.
Liệu trong tương lai, những hàng rào khác cũng sẽ sở hữu được thứ vũ khí này chăng? Những người thân bị thất lạc của hắn liệu có bị loạn thế ảnh hưởng?
Cũng không biết đám lão Vương, Nhan Lục Nguyên, Tiểu Ngọc Tỷ, Vương Vũ Tri, Khương Vô có thể tự bảo vệ tốt bản thân khi không có hắn bên cạnh chăng?
Những suy nghĩ này không ngừng lượng vòng trong đầu Nhâm Tiểu Túc. Hắn cảm thấy phải mau chóng tìm được mọi người. Chỉ khi đặt họ bên cạnh, thiếu niên mới có thể an tâm.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nghe được bên cạnh có người trẻ tuổi ngồi trước đống lửa, không ngừng viết gì đó vào cuốn vở trong tay.
Nhâm Tiểu Túc biết người này. Đây là phóng viên của tạp chí hi vọng. Đối phương từng tận mắt thấy “lão Hứa” chém giết vật thí nghiệm. Ảnh chụp “lão Hứa” trên tạp chí là do đối phương chụp được.
Nhâm Tiểu Túc ngồi dậy, hỏi:
- Ngươi đang ghi cái gì vậy?
Phóng viên trẻ tuổi nói:
- Ta muốn ghi lại chuyện hôm nay thành một bài tạp chí. Những đồng nghiệp khác của ta đã hi sinh vì nhiệm vụ, chỉ có ta chứng kiến được một màn này.
Bên ngoài hẳn không biết rõ những chuyện đã xảy ra ở đây, vì thế ta muốn ghi lại rồi quay về giao cho tổng biên tập. Đây là một ngày khổ ải của nhân loại, số lượng cư dân tử vong vượt quá 200.000 người. Mọi người cần phải nhớ rõ ngày hôm nay.
Hai người lão Lý và Tần Sanh ở bên cạnh im lặng lắng nghe.
Trên đường đi, lão Lý và Tần Sanh cũng đã biết đường sống này là do Nhâm Tiểu Túc mở ra nên càng thêm thân thiết với thiếu niên.
Mà Nhâm Tiểu Túc nhìn phóng viên, bỗng nhiên hắn nghĩ tới một cách, có lẽ hắn có thể nhờ tạp chí hi vọng tìm đám Nhan Lục Nguyên!
Nếu tìm được, hắn cũng chẳng cần tốn sức lợi dụng An Kinh tự nữa.
...
Tại hàng rào 144 ở Tây bắc lúc này, bốn chiếc xe bán tải chạy thẳng vào cửa hàng rào.
Khi bốn chiếc xe dừng lại, đám người trẻ tuổi nhảy xuống. Một trong số đó nói với nam tử trung niên cầm đầu:
- Phú Quý thúc, những gì ngươi nói có thật không? Sao ta chẳng thấy thương đội nào lui tới ở đây vậy?
Vương Phú Quý cầm khăn lau mặt rồi cười nói:
- Ngươi còn chưa tin bản lĩnh Phú Quý thúc của ngươi à? Ta có thể tích góp rồi mua được 4 chiếc xe bán tải này, tất cả đều là hàng tốt ở Trung Nguyên, không tìm thấy được ở Tây bắc đâu. Ngươi đừng thấy nó cũ kỹ mà lầm.
Ngươi đợi thêm nửa năm nữa mà xem, một khi cứ điểm 178 thông với Trung Nguyên thì hàng rào 144 này sẽ trở thành hàng rào có khoảng cách gần với Trung Nguyên nhất.
Nơi đây nhất định trở thành nơi trung chuyển lớn nhất của cả Tây bắc này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận