Đệ Nhất Danh Sách

Chương 795: Áo Đen

Đoàn xem cắm trại một đêm tại thị trấn, tiếp tục lên đường vào sáng thứ hai hôm sau.
Thật lòng mà nói Nhâm Tiểu Túc càng muốn ở lại thị trấn vài ba tháng nửa năm, đợi tới khi hắn giải tỏa được vũ khí trong cung điện lại nói tiếp.
Thế nhưng hiện thực tàn khốc, người bệnh trên thị trấn không phải vô hạn.
Trừ phi Nhâm Tiểu Túc chém người rồi trị thương, bằng không sớm muộn gì cũng chữa hết.
Cho nên, trong kế hoạch Vương Kinh chỉ tính ở lại thị trấn một hôm rồi lên đường.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc thì không, hắn kiên trì bảo vẫn còn cá lọt lưới, người bệnh trên thị trấn chưa tới hết.
Vương Kinh không khỏi cảm khái, mấy chục năm làm y, đây là lần đầu tiên ông thấy có người dùng từ cá lọt lưới để hình dung bệnh nhân….
Bất quá Vương Kinh cũng hiểu nhiệt huyết cứu người của Nhâm Tiểu Túc…
Lần này lên đường, thái độ mọi người với Nhâm Tiểu Túc hòa khí hơn nhiều.
Chung quy sau một ngày cùng nhau chữa bệnh, Nhâm Tiểu Túc làm việc như là không biết mệt vậy.
Vốn dĩ mọi người còn tưởng cả ngày sẽ vất vả lắm, ai ngờ tới chiều thì vắng hơn nhiều.
Ai có thể lạnh lùng với một người đồng nghiệp chăm chỉ đâu.
Sau đó mọi người cũng dần khen ngợi Nhâm Tiểu Túc.
Bấy giờ, Lương Sách ngồi ở ghế sau trên xe Nhâm Tiểu Túc, tựa như một đứa nhóc chưa trải sự đời không ngừng cảm khái:
- Ghế này được bọc bằng da thật a.
Ngay cả cửa sổ cũng được điều chỉnh tự động, chỗ ngồi cũng vậy! Quá lợi hại!
Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, không như vậy mới là lạ.
Vương Thánh Tri kêu hắn đi giết đại nhân vật như Khổng Đông Hải, đổi lại là người khác chỉ sợ dã báo cái giá trên trời cho Vương Thánh Tri rồi.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc thì không, đương nhiên đối phương phải dành cho hắn đãi ngộ xứng đáng chứ.
- Ta có vài chỗ không hiểu…
Nhâm Tiểu Túc bắt đầu nói lời khách sáo với Lương Sách:
- Chẳng lẽ các ngươi không biết Khổng thị và Hỏa Chủng đang đánh nhau.
Sao còn muốn tới Khổng thị vào lúc này?
Lương Sách cảm khái:
- Chúng ta biết chứ, thế nhưng Vương lão gia tử vẫn kiên trì muốn đi.
Mỗi lần như thế mọi người đều hết cách.
Trước đó ta không đủ điều kiện lọt vào danh sách đâu, thế nhưng những người ưu tú hơn ta không chịu đi, cho nên ta mới được bổ sung vào.
Ta đoán đây là nguyên nhân Mạnh Nam không vui.
Bất quá ta cảm thấy hẳn cũng không quá nguy hiểm đâu.
Hàng rào 31 là nội địa của Khổng thị mà.
Nhâm Tiểu Túc có phần sửng sốt:
- Liên quan gì tới Mạnh Nam?
- À, rất nhiều người đều biết, người Mạnh Nam thích là một thiếu niên nhà giàu, hơn nữa trong lớp học thành tích đều đứng đầu…
Lương Sách khổ sở nói:
- Nếu ta là con gái ta cũng sẽ thích nam sinh như thế.
Dương Tiểu Cận vừa lái xe vừa nhìn Lương Sách thông qua kính chiếu hậu:
- Hôm qua nếu ngươi không làm theo chủ ý của Nhâm Tiểu Túc, nói không chừng trên đường còn có thêm một phần hi vọng.
Việc này càng khiến Lương Sách khổ tâm hơn…
Lương Sách thở dài:
- Ta cảm thấy bản thân thật rất đáng thương.
- Ngươi không đáng thương…
Nhâm Tiểu Túc vừa nhìn bản đồ vừa nói tiếp:
- Ngươi thật sự rất thảm.
Lương Sách:
- Câm nín !!!
...
Nhâm Tiểu Túc xem bản đồ, hắn cảm thấy đám Vương Kinh vẫn chưa nhận ra con đường này rất nguy hiểm.
Tuy hàng rào 31 nằm trong nội địa Khổng thị nhưng tiền tuyến Khổng thị đã tan tác, nhất định sẽ có đào binh.
Nhâm Tiểu Túc từng tham gia không ít trận chiến nên hiểu rõ, đào binh không muốn bị Khổng thị bắt lại thì nhất định chạy về phía nam, đi qua tuyến đường của họ.
Chiến tranh phương bắc một khi nổi lên, e rằng không chỉ có đào binh trốn về phương nam mà còn có một lượng lớn lưu dân và cư dân hàng rào.
Chung quy các chuyến di cư của nhân loại trong lịch sử đều có liên quan tới chiến tranh.
Vào lúc Nhâm Tiểu Túc đang lên đường thì rốt cục tộc đàn phương bắc đã vượt qua Thảo Nguyên, đứng ở nơi tiếp giáp giữa Thảo Nguyên và Trung Nguyên.
Một hán tử thân cao 2m cầm rìu khổng lồ, nói với người mặt áo đen:
- Binh sĩ tiền trạm đã tới vị trí được chỉ định nhưng có không ít chuyện vượt qua kế hoạch của ngươi.
Điều này sao khiến ta có thể tin kế hoạch sẽ thành công? Tộc quân của ta viễn chinh xuôi nam không phải để chịu chết mà để chiếm lấy thổ địa phì nhiêu của nơi này.
Người này khôi ngô, da vẻ rám nắng, nhìn qua khác hoàn toàn người Trung Nguyên.
Đầu xuân, khí trời phương bắc vẫn tương đối rét lạnh, thế nhưng người này mặc áo hở ngực lại như chẳng có cảm giác gì.
Trước ngực là lông rậm rạp, tựa như một hắc hùng khổng lồ.
Dựa theo kế hoạch của họ, họ hẳn sẽ đánh giáp lá cà với người trong Thảo Nguyên.
Sau đó dựa vào ưu thế thân thể khổng lồ chinh phục nơi đây.
Sau đó họ có thể chiếm gia súc của dân du mục làm lương thực cho quân đoàn, nô dịch người trong Thảo Nguyên xây cứ địa cho họ, trở thành viện trợ cho quân đoàn.
Nhưng bây giờ người Thảo Nguyên vừa thấy họ đã chạy đi.
Điều này thật sự có phần ngoài ý muốn.
Hơn nữa tốc độ di chuyển quá nhanh, ngay cả bóng lưng cũng chẳng để lại cho họ.
Hán tử nói:
- Hơn nữa ngươi cũng chưa bao giờ nhắc tới đàn sói.
Đàn sói kia thì dù là binh sĩ tiền trạm tới, chúng ta cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi.
Trong lúc nói chuyện, dường như người này cũng không để người Thảo Nguyên vào mắt.
Chỉ là sự xuất hiện của đoàn sói quá bất ngờ mà thôi.
Áo đen nhìn Trung Nguyên không nói lời nào, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Một lát sau, hắn vuốt ve tơ vàng được thêu trên ống tay áo, cười khàn khàn:
- Người Thảo Nguyên không đáng sợ, đợi quân đoàn chủ lực tới, đàn sói nào đủ để họ nhét kẽ răng.
Nếu chúng thật sự tới khiêu khích, các vị ngược lại còn có thể có thêm lông sói làm đồ mặc.
- Còn Trung Nguyên thì sao?
Một người hỏi:
- Ta thấy Trung Nguyên đất rộng của nhiều.
Ngươi cũng nói khoa học kỹ thuật của họ tiên tiến hơn chúng ta nhiều.
- Thế nhưng người Trung Nguyên không đoàn kết…
Áo đen cười;
- Chắc các vị không biết, lúc ta rời đi thì đại chiến cũng sắp bắt đầu.
Ta từng quan sát thử, quả nhiên Khổng thị và Hỏa Chủng đã đánh nhau, Vương thị ở cạnh nhìn chằm chằm.
Cho nên vừa vặn trở thành thời cơ thích hợp cho chúng ta.
Súng ống bình thường không là gì với các vị, súng máy hạng nặng thì dễ giải quyết thôi.
- Hơn nữa…
Áo đen nói tiếp:
- Đợi cho binh sĩ tiền trạm nhân lúc đám người kia đánh nhau thì bắt họ lại.
Vậy chẳng phải vũ khí của họ trở thành vũ khí của chúng ta à.
Trung Nguyên lớn như thế đều là của quân đoàn chúng ta.
Trong lúc nói chuyện, ngón tay người áo đen lộ ra, ống tay run run lộ ra làn da xám ngắt được giấu trong lớp vải.
Hán tử quay người đi ra chỗ binh sĩ:
- Không cần ở đây nói nhắm với ta.
Khi đánh nhau ngươi tự lo đi.
Nhìn thân thể gầy yếu của ngươi thì chỉ cần một nắm đấm cũng đủ chết rồi.
Một dám người phương bắc ha hả cười to.
Khuôn mặt người áo đen ẩn giấu phía sau áo bào lúc ẩn lúc hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận