Đệ Nhất Danh Sách

Chương 682: Hắc Thương

Trên đường tới trấn nhỏ ngoài Chợ đêm.
- Vì sao gọi Thánh sơn là Thánh sơn?
Nghe câu hỏi này có hơi nhảm nhí nhưng đại lừa dối lại có vẻ hứng thú với nó.
Hắn trả lời Nhâm Tiểu Túc:
- Kỳ thật trước kia Thánh sơn không có tên.
Mọi người chỉ lo sống cho ra hồn chứ ai rảnh nhớ tên một ngọn núi.
Hơn sau tai biến, hình dáng đất liền cũng đã thay đổi.
Về sau, Hỏa Chủng tới và xây dựng phòng nghiên cứu và phong tỏa nơi này, bấy giờ Hỏa Chủng mới kêu nó là Thánh sơn.
- Chung quy ta vẫn cảm thấy cái tên này nghe có phần tôn giáo, hơi mất tự nhiên…
Nhâm Tiểu Túc thầm nói.
- Cũng không liên quan gì tới tôn giáo đâu.
Trong Hỏa Chủng chỉ có tín ngưỡng về nghiên cứu gien mà thôi..
Đại lừa đối cảm khái:
- Một ít người nhận được tin về nơi này, nói bên trong là vùng đất thần thánh.
Khánh thị cũng xưng Cảnh Sơn như thế, bất quá Cảnh Sơn đã bị hủy, hiện tại không ai dám tới gần.
- Vùng đất thần thánh?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ:
- Ý chỉ nơi này có thứ gì của thần linh hay sao?
- Ta cũng không rõ, Hỏa Chủng rất khó để cài người vào.
Năm đó ta cũng chỉ có thể đi dạo một vòng bên ngoài mà thôi.
Ta luôn cảm thấy bên trong có nguy hiểm gì đó rất khó tả….
Đại lừa dối nói:
- Bất quá hình như gián điệp của Khánh thị tương đối nhiều.
Họ nói vùng đất thần thánh xuất hiện vì người nào đó hoặc có gì đó được sinh ra trong đó.
Hoàn cảnh xung quanh sẽ vì người được chọn đó mà thay đổi.
Nhâm Tiểu Túc chưa từng hỏi La Lam về những chuyện này.
Những gì hắn biết về Cảnh Sơn cũng dựa vào những thông tin có sẵn.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc biết, Khánh Chẩn rất phản cảm với tiêu chí hoạt động của Hỏa Chủng.
Với tính cách của Khánh Chẩn, hắn có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào để loại bỏ đối thủ.
Cho nên, khả năng cao tin tức truyền ra từ Khánh thị rất có thể là sự thật.
- Vùng đất thần thánh …
Nhâm Tiểu Túc tự nhủ.
Nơi có phòng thí nghiệm 039 của Hỏa Chủng lại biến thành vùng đất thần thánh.
Có khi nào nơi này có liên quan tới vật thí nghiệm 01 chăng?
- Sao đột nhiên lại hứng thú với việc này?
Đại lừa dối hỏi.
- Ta và Dương Tiểu Cận đều từng tới Cảnh Sơn.
Có thể nói chúng là một trong số những người còn sống sau lần thiên tai đó…
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói tiếp:
- Nếu hai thánh địa này liên quan tới nhau thì chúng ta phải cẩn thận một chút.
Khả năng cao trong Thánh sơn tồn tại sinh vật cực kỳ kinh khủng.
Trên đường tới Cảnh Sơn, bóng đen trong sông ngòi khiến Nhâm Tiểu Túc cảm nhận được sự nguy cơ.
Kết hợp với sự biến mất kỳ lạ của xương cá, thịt cùng thi thể con người, còn có vật thí nghiệm, bọ mặt người khiến nơi này trở nên quỷ dị hơn bao giờ hết.
E rằng dù là siêu phàm giả cũng khó lòng đối phó được.
Nhưng điều Nhâm Tiểu Túc lo lắng nhất là, rốt cuộc sinh vật khổng lồ trong miệng núi lửa kia là gì?
Trong Thánh sơn có thứ đó tồn tại không?
Từ lúc Cảnh Sơn bị hủy diệt bởi dung nham, Nhâm Tiểu Túc đã lo lắng quái vật kia sẽ chui ra khỏi miệng núi lửa tận mấy tháng trời.
Nhưng sau đó vẫn không có động tĩnh gì cả, điều này khiến Nhâm Tiểu Túc tạm quên đi sự tồn tại của nó.
Nhưng chỉ là tạm thời mà thôi, hắn sao có thể hoàn toàn quên đi sự tồn tại của thứ đó được chứ.
Nếu trong Thánh sơn cũng có quái vật núi lửa.
E rằng những người xâm nhập vào Thánh sơn sẽ gặp phiền toái hơn.
Ba người Nhâm Tiểu Túc đi sau cùng đội ngũ.
Vốn có người đề nghị lái xe tới bên ngoài Thánh sơn, kết quả đã bị Trình Vũ bác bỏ.
Trình Vũ là một người cẩn thận, hắn tình nguyện đi bộ hơn 100 ki lô mét chứ không lái xe trên đại lộ.
Chung quy Thánh sơn là sân nhà của Hỏa Chủng, cẩn thận một chút mới có thể sống lâu hơn.
Bấy giờ, Trình Vũ quay đầu nói với đại lừa dối:
- Ngươi là người dẫn đường sao đi sau cùng hoài vậy.
Phải đi phía trước dẫn đường chứ, kế tiếp đi đâu nữa?
Đại lừa dối đồng ý rồi chạy chậm về phía trước:
- Ta chỉ là người bình thường sao đuổi kịp tốc độ của cao thủ các ngươi chứ.
Ta đi đứng không tốt, rơi về phía sau cũng rất bình thường thôi.
Ngươi có bản đồ mà, ta vẽ đường đi cho ngươi là được.
Trình Vũ nghĩ một lúc thì để trợ thủ lấy một tấm bản đồ ra.
Đại lừa dối vừa vẽ vừa nói:
- Muốn tới bên ngoài Thánh sơn, chúng ta còn phải vượt qua ba ngọn núi lớn nữa.
Tối hôm nay sẽ tới chân núi Phương sơn.
Hai ngày sau sẽ tới Ngũ Trại sơn, bảy ngày sẽ tới Thần Trì sơn.
Đứng trên sườn núi Thần Trì sơn sẽ thấy được hình dáng Thánh sơn.
Trình Vũ có chút bất mãn:
- Đi 100 ki lô mét mà cần 7 ngày, lâu như thế?
- Không phải do ta đi đứng bất tiện mà.
Nếu các ngươi chê ta chậm thì đừng cho ta đi theo, hiện tại ta đã vẽ xong bản đồ, các ngươi tự đi được mà.
Đại lừa dối vừa vẽ bản đồ vừa nói dối.
Trình Vũ tức tới phì cười:
- Cho ngươi đi? Sao ngươi không lên trời luôn đi? Thành thật đi cùng đội ngũ cho ta, bảy ngày thì bảy ngày.
Cuối ngày, họ cũng tới được chân núi Phương sơn.
Đại lừa dối lén nói với Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận:
- Có vài việc ta chưa nói với họ.
Hàng năm ta sẽ tới xung quanh Thánh sơn quan sát.
Kết quả ta phát hiện phạm vi thực vật biến dị đang từ từ mở rộng.
Vì thế khi tới Ngũ Trại sơn chúng ta phải cẩn thận cảnh giác, tránh lật thuyền trong mương.
Nhâm Tiểu Túc bỗng cảm thấy, nếu để Chu Nghênh Tuyết đi theo, có khi nào nàng sẽ thu được năng lực của thực vật biến dị chăng? Đây là nơi tốt để làm điều đó.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc đợi đại lừa đối rời đi thì thấp giọng nói với Dương Tiểu Cận:
- Năng lực của ngươi còn chỗ nào thiếu hụt nói ta biết, khi đánh nhau cùng người khác cũng dễ phối hợp hơn.
Ví dụ như lão Hứa nè, nếu hắn bị bắn trúng mi tâm sẽ tiêu tán, khi đoàn tàu hơi nước bị tấn công, ta sẽ chịu phản phệ từ những đợt tấn công đó.
Năng lực của siêu phàm giả nào cũng có khuyết điểm.
Tỷ như bong bóng của Trương Bảo Căn vậy, nếu hắn khô miệng thì làm sao phun bong bóng nữa…
Năng lực siêu phàm được sinh ra dựa trên ý chí tinh thần không có nghĩa nó sẽ hoàn mỹ vô khuyết.
Đây là hạn chế khách quan mà bất kỳ sự vật sự việc nào cũng có.
Dưới tình huống bình thường, siêu phàm giả tuyệt đối không nói khuyết điểm của bản thân cho người khác biết.
Thế nhưng giữa Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận thì không tồn tại vấn đề này.
Dương Tiểu Cận suy nghĩ:
- Thể lực của ta không được tốt.
Đại khái mỗi lần súng ngắm chỉ bắn được một viên đạn, bắn xong phải thay đạn, tốc độ hạn chế khả năng phát huy.
Nhâm Tiểu Túc nghe xong thì không khỏi kinh ngạc.
Trong những trận chiến trước, tần suất bắn súng của Nhâm Tiểu Túc cực cao.
Tỷ như trận chiến ở Lạc thành hay hàng rào Lý thị chẳng hạn.
Tay súng bắn tỉa có tần suất bắn cao như thế là tốt lắm rồi.
Nếu có thể liên tiếp bắn sẽ thế nào đây?
Ví dụ như Hắc đao và Hắc thương tuy có thể phân thân nhưng khả năng ngắm bắn của lão Hứa không tốt lắm.
Còn không bằng dùng súng hạng nặng mang tới hiệu quả công kích cao hơn.
Có nên để Dương Tiểu Cận dùng Hắc thương không? Phải biết Hắc thương có rất nhiều ưu điểm, ví dụ sát thương tầm xa, có thể nhìn xuyên khói, không cần thay đạn, hơn nữa còn được tặng kèm một viên đạn màu đen mà tới giờ ngay cả Nhâm Tiểu Túc cũng chưa dám dùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận