Đệ Nhất Danh Sách

Chương 800: Nghĩ Cách Cứu Viện!


Trong phòng giam cơ mật, cả ngày không thấy ánh mặt trời. Mỗi ngày tù nhân chỉ có thể thấy đè dây tóc ảm đạm mà thôi. Không ít ngươi bị giam ở đây đã hơn 10 năm, da đã biến thành trắng nõn, thân thể gầy yếu vô cùng.
Mỗi ngày tù nhân đều có thời gian giải trí, ví dụ có thể chơi bóng rổ, đánh bóng bàn, đọc sách báo chẳng hạn.
Thế nhưng điều luật của nơi này lại không đồng nhất với nhau. Đầu tiên, phòng giam cấm tù nhân tiếp xúc với hết thảy các đồ vật có chất liệu là giấy vì sự đặc thù của nơi này. Sợ họ sẽ thông qua giấy mà trao đổi tin tức với nhau.
Tù nhân ở đây đa phần đầu là nhân viên tình báo như Vương Uẩn và đại lừa dối.
Vốn phòng giam cơ mật thuộc sở hữu của cục tình báo Khổng thị, thế nhưng dần dà lại biến thành phòng giam.
Đương nhiên, trưởng ngục vẫn là trưởng quan quản lý tình báo như trước, chỉ là khác ở chỗ điều động nhân sự và hệ thống trong ngục giam mà thôi.
Ví dụ như Vương Uẩn, hắn ở trong tổ chức tình báo một thời gian dài, từng công tác qua phòng một hai ba của cục nhưng chỉ có phòng giam cơ mật là chưa từng tới.
Nhân viên công tác trong phòng giam cũng không thể chuyển qua làm ở những bộ phận khác.
Bấy giờ, tù nhân đang ăn cơm.
Vương Uẩn bưng khay inox lặng lẽ đi trong đội ngũ. Một người đi phía trước quay đầu cười nói:
- Vương trưởng phòng, hôm qua mới nghe người khác nói ngươi cũng được vào đây. Hai ta đúng là hữu duyên mà.
Vương Uẩn mặt không biểu tình nhìn đối phương:
- Ngươi là ai?
- Không phải trí nhớ Vương trưởng phòng tốt lắm à, sao có thể không nhớ ta?
Người trẻ tuổi cười nói:
- Năm trước ta được ngươi tự tay bắt vào đây, ngươi quên rồi à?
Ta giả bộ không nhận ra ngươi, ngươi cũng giả bộ không nhận ra ta mới tốt…
Vương Uẩn thở dài:
- Đều đã bị bắt vào đây, hà cớ gì tự tìm khó chịu? Thái Văn Thắng?
Giống như đối phương nói, Vương Uẩn sao có thể quên được người hắn từng bắt. Chỉ là hiện tại hắn cảm thấy rất phiền, không muốn giao tiếp với người khác mà thôi.
Thái Văn Thắng và đám huynh đệ bên cạnh hắn nhìn nhau cười:
- Xem ra Vương trưởng phòng dù bị bắt vào phòng giam cơ mật thì vẫn ngang ngược như cũ. Sau này chúng ta hẳn có thêm chuyện vui rồi.
Vương Uẩn bừng tỉnh đại ngộ:
- A, nhớ rồi, lúc ấy ta không tham gia hành động lùng bắt các ngươi nên chắc các ngươi không biết ta cũng là siêu phàm giả.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thái Văn Thắng thay đổi. Hắn thật sự không biết việc này, bằng không cũng chẳng nhàn rỗi tới mức đi khiêu khích siêu phàm giả.
Trong phòng giam bí mật có 3 siêu phàm giả, cơ bản đều là thủ lĩnh trong đám tù nhân.
Sự xuất hiện của siêu phàm giả không chỉ thay đổi bố cục thế giới bên ngoài, kỳ thật cũng thay đổi bố cục trong nhà tù. Chỗ này chẳng khác nào địa bàn dành cho siêu phàm giả cả. Người bình thường không dám trêu vào đâu.
Dù sao người tiến vào đây đều biết cả đời chắc chắn không ra ngoài được nên tranh đấu cũng cực kỳ hung tàn.
Thái Văn Thắng nghe giám nhục nói, dường như Vương thị tính bắt Vương Uẩn ra chịu trận. Bây giờ Vương Uẩn giết người trong đây, thật sự cũng chẳng ai để ý tới….
Sắc mặt Thái Văn Thắng ảm đạm, tính nói gì đó lại thấy Vương Uẩn tâm phiền ý loạn phất tay:
- Cút nhanh đi, hiện tại lão tử không muốn để ý đám cá nhỏ bọn người.
Nói xong, người xếp hàng mua cơm phía trước lặng yên nhường ra một con đường cho Vương Uẩn. Vương Uẩn lấy cơm xong thì ngồi vào bàn, hắn nhìn quanh bốn phía. Người bị hắn bắt vào nơi này thật sự không ít…
Kết quả hắn đang suy nghĩ thì một người cầm khay cơm tới ngồi đối diện hắn rồi tùy tiện ăn cơm.
Vương Uẩn nhìn đại lừa dối ngồi đối diện, sắc mặt âm trầm.
Bất quá hắn cũng không lên tiếng trước mà cứ thế chờ đợi.
Thái Văn Thắng lấy cơm xong vẫn còn sợ. Khi đi ngang qua một tù nhân, hai mắt Vương Uẩn hóa thành màu xám bạc, một cỗ khí lưu đột nhiên ngưng kết dưới chân Thái Văn Thắng khiến đối phương ngã dúi dụi.
Thái Văn Thắng ngã xuống đất, khay đồ ăn trong tay vung vãi khắp nơi. Hắn quay đầu nhìn về phía nơi mình vừa đi qua:
- Ai dám gạt chân lão tử?
Vốn thằng này đã ăn thiệt ở chỗ Vương Uẩn nên đối mặt với những tù nhân bình thường khác nào nhịn được nữa. Hắn dẫn theo đám huynh đệ xông vào đánh người mà mình nghi ngờ.
Trong nhất thời, nhà ăn ồn ào cả lên. Tù nhân không liên quan đập bàn đứng dậy, không ngừng hò hét cổ vũ.
Bấy giờ, Vương Uẩn mới quay đầu nghiến răng nghiến lợi nói với đại lừa dối:
- Ngươi có biết ngươi được rất nhiều giám ngục quan sát không, vừa tới ngươi đã tới tìm ta, đợi lát nữa hai chúng ta sẽ bị bắt đi nghiêm hình tra tấn đó!
Trong lúc nói chuyện, Vương Uẩn gần như co rút không khí quanh họ lại, tạo thành một môi trường chân không.
Trong chỗ này, người bên người sẽ không nghe được nội dung họ nói, trừ phi có người tới sát bên cạnh mà thôi.
Đại lừa dối hớp một ngụm canh rong biển:
- Dù sao cũng sắp rời đi rồi, ngươi quan tâm mấy cái này làm gì. Yên tâm ăn đi, xong bữa này ta sẽ dẫn ngươi đi đại hưng Tây bắc!
Vương Uẩn nghe vậy thì bình tĩnh hơn, lạnh giọng nói:
- Nói chuyện nhớ che miệng, ta nhớ nơi này có giám ngục có thể đọc được âm môi. Hơn mười năm trước đã có tư liệu ghi lại chuyện này.
Đại lừa dối lấy tay che miệng:
- Với trí nhớ này của ngươi mà không tới Tây bắc thì rất đáng tiếc.
Nói thật, nếu Vương Uẩn là một tên phế vật sẽ chẳng đáng để đại lừa dối huy động nhân lực thế này. Thế nhưng moi được nhân tài thế này về Tây bắc, quả thật đám điệp viên nằm vùng của các tổ chức khác chết là cái chắc.
Vương Uẩn nhìn đại lừa dối:
- Ngươi có kế hoạch gì chưa?
- Có a…
Đại lừa dối cắn một miếng thịt bò:
- Ta đã điều tra tư liệu nơi này. Từ kiến trúc mà nói, bốn phía được thiết kế chẳng khác nào phòng trữ vàng của ngân hàng cả. Thế nhưng hai cánh cổng thì không quá kiên cố. Miếng thép dài 3cm kia chỉ có thể ngăn cản siêu phàm giả bình thường chứ chẳng ngăn được ta. Đợi lát nữa cơm nước xong xuôi ta dẫn người xông ra.
Vương Uẩn nhíu mày:
- Đợi đã, ngươi có biết năm trước hai cánh cổng đã được đổi thành độ dày 15cm không? Hơn nữa vì phòng ngừa siêu phàm giả chạy trốn còn đặc biệt lắp thêm thuốc nổ vào. Một khi có người xông tới cánh cổng đầu tiên, trưởng quan quản lý sẽ nhấn nút kích nổ. Hai ta sẽ biến thành bãi thịt vụn.
Đại lừa dối cả kinh:
- Còn có chuyện này?
Vương Uẩn ê răng:
- Ngươi đừng nói với ta bằng cái ngữ khí đó được không!
- Ha ha, rắc rối thế. Ta đúng là bất cẩn mà…
Đại lừa dối lúng túng:
- Cải tạo xong, bản vẽ của các ngươi không đổi à?
Vương Uẩn tuyệt vọng ôm đầu:
- Ngươi đừng nói nữa, hiện tại tâm tình ta rất không tốt. Mỗi lần nghe ngươi nói chuyện đều đau hết cả đầu….
Bạn cần đăng nhập để bình luận