Đệ Nhất Danh Sách

Chương 954: Lão Binh Chiếu Sáng Con Đường Phía Trước Của Tân Binh


Lần này Chiến sĩ trọng giáp xuất hiện, phương diện tốc độ cùng sức mạnh đều không bằng lần trước.
Chuyện này không thể nghi ngờ lần nữa nhắc nhở P5092, trên phương diện chiến thuật cùng sách lược, kẻ địch của hắn cực kỳ giảo hoạt và cẩn thận.
Lúc trước Hỏa Chủng bị dụ dỗ tới phương bắc thiếu chút nữa toàn quân bị diệt vẫn còn rõ mồn một trước mắt, P5092 nói với tham mưu tác chiến:
"Báo cho nhị đoàn trưởng, vân bạo đạn còn lại giữ cẩn thận. Ta sẽ cho sư đoàn số 4 dùng pháo cối kiềm hãm thế công của quân đoàn viễn chinh trước."
Tham mưu tác chiến lĩnh mệnh mà đi, Vương Uẩn nói:
"Tuy những Chiến sĩ trọng giáp này kém hơn, nhưng tối thiểu cũng lợi hại hơn mọi rợ bình thường một chút. Sắp xếp cho các cao thủ lẫn vào mọi rợ bình thường. Đám quân đoàn viễn chinh này cũng thật ngoan độc, thật sự dâng mạng sống lên để dò xét thủ đoạn công kích của chúng ta a."
"Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, chúng ta đấu cùng chúng cũng không phải lần một lần hai, ta ngược lại không quá lo về chuyện này…"
P5092 nói.
"Vậy ngươi lo cái gì?"
Vương Uẩn hiếu kỳ nói.
"Ta lo vũ khí có vấn đề.."
P5092 nói.
Vương Uẩn sững sờ:
"Ngươi nói là vũ khí Vương thị đưa tới có vấn đề?"
"Không…"
P5092 nói:
"Vũ khí bọn họ đưa tới cũng được ngươi kiểm tra, không có chuyện gì đâu. Ý ta là tuổi thọ của súng máy hạng nặng vấn đề, còn có đạn dược nữa."
Người có tuổi thọ, đương nhiên súng ống cũng có, từng có người thử liên tục nổ súng xem thử súng trường sẽ ra sao.
Kết quả chính là, nòng súng súng trường chậm rãi thay đổi sang màu đỏ, ngay sau đó nòng súng đứt gãy.
Hiện tại đại khái là loại tình huống này, bởi vì thế công quân đoàn viễn chinh quá dày đặc, chiến lữ số 6 liên tục dùng súng, súng ống không kịp nguội.
Nước suối có hạn, nếu không kịp làm lạnh thì binh sĩ chỉ có thể dùng nước tiểu mà thôi.
Nhưng dù là nước tiểu cũng không phải lúc nào cũng có.
Hơn nữa, không riêng gì việc nòng súng có thể chịu đựng được cường độ chiến đấu cao mà lỡ khung súng máy hạng nặng bỗng nhiên xảy ra vấn đề ngoài ý muốn thì khả năng cao trận địa đó sẽ bị đột phá.
Chiến trường là nơi tràn ngập chuyện ngoài ý muốn, tựa như người sẽ sinh bệnh, máy móc tinh vi cũng gặp trục trặc vậy.
Huống hồ đạn dược chiến lữ số 6 mang theo cũng chưa chắc có thể chống đỡ được bao lâu, địch nhân thật sự rất nhiều.
Lúc này tại trận địa số hai, một lão binh đang dùng súng máy hạng nặng không ngừng bắn mọi rợ. Theo ánh lửa phụt lên, vỏ đạn màu đỏ cam liên tục được thải ra.
Vỏ đạn không ngừng rơi trên mặt đất, vì đạn chồng chất trên mặt đất vỏ quá nhiều, vỏ đạn va vào nhau tạo thành từng tiếng thanh thúy.
"Dây đạn!"
Lão binh thấy hộp đạn sắp hết thì lập tức kêu trợ thủ qua đổi.
Thế nhưng đúng lúc này, tân binh luống cuống tay chân bưng hộp đạn ra, lão binh tra vào. Tới đây hết thảy đều thuận lợi, thế nhưng sau đó hắn phát hiện ra có chuyện không hay!
Lão binh rống to:
"Chuyện gì vậy, mọi rợ sắp vọt tới rồi!”
Tân binh cuống đến phát khóc:
"Không biết vì sao nắp súng không đóng được!”
Lão binh nghiêm túc nhìn lại, không phải tân binh quá đần mà dây đạn không phù hợp khiến súng không khép miệng lại được, phải xử lý lại.
Dây đạn được phát minh để cung cấp nhiều đạn hơn cho súng máy hạng nặng, thiết thực hơn băng đạn và tang trống.
Thế nhưng dây đạn cũng có chỗ thiếu hụt riêng, đó chính là nó tốc độ lắp đạn không thể nhanh bằng hộp đạn cùng đạn trống.
Đương nhiên, đây cũng là sai sót của bọn họ, binh sĩ trước khi lên chiến trường nên kiểm tra kỹ hết thảy, không cho phép có bất kỳ sai lầm nào.
Lão binh không nhiều lời gì, hắn rút chủy thủ bên hông ra, bắt đầu xử lý dây đạn, thế nhưng không kịp nữa rồi, quân đoàn viễn chinh chỉ cách trận địa có hơn 10m.
Những mọi rợ đó nghe được tiếng súng dừng lại thì lập tức vọt lên, cơ hồ là điên cuồng chạy.
Lão binh quát:
"Hỏa lực yểm hộ, ném lựu đạn! Lựu đạn!"
Binh sĩ bên cạnh áp chế hỏa lực bằng súng trường nhưng uy lực súng trường sao bằng súng máy.
Có binh sĩ ném lựu đạn, nhưng khi lựu đạn được ném ra thì mọi rợ đã cách trận địa không xa, trực tiếp xông qua tấm chắn, dùng tố chất x thân thể bên hông lẩn tránh lấy lựu đạn.
Lựu đạn vẫn có tác dụng, rất nhiều mọi rợ bị mất năng lực hành động vì dư chấn của lựu đạn.
Hơn nữa, bốn lựu đạn được quăng ra cũng nổ chết hơn mười người mọi rợ!
Nhưng số hỏa lực này chẳng khác nào châu chấu đọ với voi khi đứng trước mặt mọi rợ.
Không phải lực sát thương không đủ mạnh mà là những mọi rợ này không chút lùi bước, có người chết thì phía sau lập tức có người xông lên. Mọi rợ đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý lấy “mạng” đè người rồi!
Nhưng chỉ cần một ít mọi rợ xông lên, phía sau lập tức có mọi rợ tràn tới.
Lúc này, lão binh đã xử lý tốt dây đạn nhưng không kịp nữa. Hắn thậm chí có thể thấy rõ ràng ngũ quan của mọi rợ, bên tai cũng phảng phất phiêu đãng tiếng thở dốc ồ ồ cùng tiếng rống dữ tợn của đối phương.
Đã xong.
Lão binh mặt xám như tro, hắn kéo tân binh sĩ qua:
"Bây giờ ngươi là tay súng máy!”
Nói xong, hắn rút một bọc thuốc nổ, nhảy khỏi trận địa.
Hiện tại, chỉ lựu đạn là không đủ.
Tân binh kéo cánh tay của hắn:
"Đội trưởng, ngươi đi đâu? Đều tại ta không tốt, ta không kiểm tra kỹ..."
Lão binh đánh hắn một cái:
"Đừng kéo chân lão tử, qua một thời gian rồi ngươi cũng là lão binh thôi!”
Tân binh bỗng ý thức được, chỉ sợ đội trưởng đang muốn dùng tính mạng ngăn trở đường đi của mọi rợ, tranh thủ chút thời gian cho lần bắn tiếp theo.
Thuốc nổ là không thể ném, thời gian phát nổ là 7 giây, nếu bị mọi rợ vứt trở về thì toi đời.
Tân binh chợt nhớ tới mấy ngày hôm trước khi hắn và đội trưởng nói chuyện phiếm, hắn hỏi đội trưởng:
"Lão binh cùng tân binh khác nhau chỗ nào? Trừ việc chưa lên chiến trường và giết người ra.”
Kết quả khi câu trả lời của lão binh lại khiến tân binh không khỏi mù mờ. Đội trưởng nói:
"Phía dưới chuông đồ của cứ điểm 178 là vô số răng của các tiền bối chết trận. Ngươi có nhớ trên chuông đồng có khắc chữ không, cả đời này hãy như ngọn nến, từ đầu tới cuối thắp sáng một vùng trời. Mà lão binh chúng ta chính là ngọn nến đó, phụ trách chiếu sáng đám tân binh miệng còn hôi sữa các ngươi. Chiếu sáng con đường phía trước, cũng chiếu sáng đường về nhà."
Cho đến giờ phút này, tân binh mới ý thức những lời này đến cùng là có ý tứ gì.
Một tay lão binh ở trên khẽ chống công sự phòng ngự nhảy ra.
Dưới tốc độ ánh sáng, lão binh chợt thấy hai mọi rợ cách hắn 5-6 mét đột nhiên nổ thành từng đoàn huyết vụ tới!
Tay súng bắn tỉa! Hai Tay súng bắn tỉa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận