Đệ Nhất Danh Sách

Chương 991: Tội Phạm IQ Cao

"Thủ phạm phía sau màn?"
Nhâm Tiểu Túc nhìn nhân viên Tây Bắc kia:
"Sao biết đó là thủ phạm?"
Nhân viên tình báo Tây Bắc giải thích:
"Phía bên Vương Uẩn nói người này từng xuất hiện ở nơi Giang Tự tiên sinh gặp chuyện không may.
Sau hai tiếng lại xuất hiện ở chỗ Giang Tự tiên sinh thiếu chút nữa bị biển quảng cáo va trúng.
Đây là hành vi vụng trộm quan sát hiện trường gây án điển hình, hơn nữa đối phương còn vô cùng cẩn thận.
Nhân viên tác chiến tuyệt đối sẽ không làm như vậy, chỉ có người phía sau màn mới thế thôi.”

Nhâm Tiểu Túc đi ra ngoài biệt thự, hiện tại hắn không muốn tìm đám gián điệp kia nữa.
Nếu lần này người Vương Uẩn muốn bắt là Bão Tâm Trùng thì chẳng phải mọi chuyện sẽ được giải quyết sao.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn về phía La Lam, Chu Kỳ:
"Ta đi bắt người về, các ngươi có thể cạy miệng hắn hay không?"
Chỉ thấy Chu Kỳ buồn rười rượi cười nói:
"Vào tay ta không thể không há mồm.
Ngươi yên tâm đi, năng lực hệ thủy của ta thích hợp dùng để tra tấn.”

Nhâm Tiểu Túc rời khỏi biệt thự rồi nói với nhân viên tình báo Tây Bắc:
"In hình người kia ra rồi truyền cho mọi người, hỏi xem có ai biết thân phận của hắn không."

Kết quả chỉ sau 10 phút đã nhận được tin.
Đối phương tên La Tông Nhân, 29 tuổi, công nhân kỹ thuật của cửa hàng nước uống, đã làm việc được hơn 2 năm.
Có điều sau khi hỏi hết cư dân đang ở trong biệt thự lại chẳng ai biết La Tông Nhân ở đâu.
Nhân viên tình báo Tây Bắc dẫn một cư dân tới:
"Thiếu soái, hắn biết La Tông Nhân."

Cư dân nói:
"Chào ngài, ta là công nhân cơ sở của cửa hàng nước uống.
Ta biết La Tông Nhân, rất nhiều vấn đề kỹ thuật đều do hắn giải quyết.
Hắn từng ở trong cửa hàng của chúng ta một thời gian.
Chỉ là không ai biết nhà hắn ở dâu.
Những lần chúng ta đi ăn liên hoan sau khi tan ca hắn đều không tham gia.
Ta chỉ biết hắn rất thích đọc sách.
Khi không có chuyện gì làm đều làm ổ trong phòng làm việc đọc sách."

“Bình thường hắn có thói quen gì?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Ngoại trừ đọc sách thì không có gì…"
Cư dân hồi đáp:
"À, cũng có, La Tông Nhân rất thích rửa tay, mỗi lần làm việc xong đều phải rửa tay.
Hắn mặc đồ rất chỉnh tề, rất nhiều tiểu cô nương trong nhà xưởng đều cảm thấy hắn khác với đám công nhân chúng ta.
Cho nên hắn được không ít cô gái theo đuổi.”

"Rất thích sạch sẽ?"
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói.
Không biết vì sao, trong lòng của hắn chớp mắt phác họa ra một hình tượng thâm tàng bất lộ.
Chỉ là, không biết địa chỉ của đối phương thì nên làm gì bây giờ?
Nhâm Tiểu Túc nói với nhân viên tình báo:
"Liên hệ với cửa hàng nước uống, họ nhất định có địa chỉ của nhân viên trong xưởng.
Tuy có thể là giả, nhưng vẫn là manh mối."

Kết quả khi Nhâm Tiểu Túc đang đau đầu tìm nơi ở của đối phương thì nhận được điện thoại từ Tây Bắc:
"Vương Uẩn đã thông qua băng ghi hình camera mà biết được quỹ tích hành vi của đối phương, xác định được phạm vi đối phương địa chỉ, xung quanh số 149 đường Khải Toàn! Cầm hình của hắn đến hỏi cư dân phụ cận đi, nhất định có thể hỏi ra, nơi đó chỉ có hai tòa nhà thôi.”

Lúc này, Nhâm Tiểu Túc dẫn đội đi tới số 149 đường Khải Toàn.
Đến nơi, Nhâm Tiểu Túc cầm ảnh của La Tông Nhân đi tới hỏi một ông chủ quầy tạp hóa:
“Xin chào, ngươi từng thấy qua người này chứ?”

Ông chủ quầy tạp hóa nhìn một cái là nhận ra La Tông Nhân:
"Hắn hả, ngày nào cũng đi ngang qua ta.
Hình như hắn ở gần đây, thường ghé qua chỗ ta mua gạo mối.”

"Ngươi có biết hắn ở đâu không?”

Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Trên lầu tòa nhà phía trước, cụ thể ở đâu thì ta rõ ràng…"
Ông chủ trả lời.
Nói xong, mười mấy nhân viên tình báo Tây Bắc cầm súng ống trong tay nhanh chóng bao vây tòa nhà.
Ngay cả Dương Tiểu Cận cũng tìm một nơi cách đó chừng trăm mét để chuẩn bị chiến đấu.
Dương Tiểu Cận nói trong tai nghe:
"Chuẩn bị sẵn sàng."

Lúc này Nhâm Tiểu Túc mới đi đến tòa nhà đó.
Nhâm Tiểu Túc cầm ảnh chụp hỏi một lão bà đang chơi mạt chược gần đó:
"Ngươi mấy người này sống ở lầu mấy không?”

Lão bà nhìn thoáng qua ảnh chụp cười nói:
"Đây không phải Tiểu La à.
Hắn ở phòng 401 lầu bốn.
Các ngươi tìm hắn có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì…"
Nhâm Tiểu Túc cười cười rồi vẫy tay để nhân viên tình báo dẫn mấy vị lão bà này đi, tránh cho lát nữa họ bị ngộ thương trong quá trình chiến đấu.
Tòa nhà khá cũ, tổng cộng chỉ có bốn tầng, Nhâm Tiểu Túc dẫn theo vài nhân viên tình báo một đường leo tới tầng bốn.
Kết quả khi tới nơi, họ thấy cửa phòng 401 chỉ khép hờ chứ không đóng.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc dâng lên dự cảm chẳng lành.
Hắn đẩy cửa ra, chỉ thấy trong phòng bày biện vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn đơn giản, giá sách, đồ làm bếp cùng cái giường lớn.
Nhâm Tiểu Túc nhớ tới một câu.
Khi nội tâm một người phức tạp, hắn sẽ có yêu cầu cực cao hoàn cảnh sinh hoạt của mình, yêu cầu xung quanh phải luôn gọn gàng chỉnh tề.
Trong phòng không có ai, đối phương như đã sớm nhận ra nguy hiểm, vì vậy sớm rời đi.
Mà trên chiếc bàn đối diện cửa ra vào là một con ách bích.
Lá bài kia chẳng khác nào đang cười nhạo đám Nhâm Tiểu Túc.
Đối phương đoán được họ nhất định sẽ tìm được tới nơi này nên không chỉ sớm rời đi mà còn để lại ký hiệu như tuyên chiến.
Đây là một tội phạm IQ cao, đối phương không chỉ hưởng thụ kế hoạch áp dụng, trả lại hưởng thụ trêu đùa cùng chưởng khống người khác cảm giác thành tựu.
Nhâm Tiểu Túc quay người đi ra ngoài:
"Thông báo với Tây Bắc, đối phương đã lẩn trốn nhưng chưa rời khỏi hàng rào.
Hỏi họ xem còn cách nào tìm được đối phương không."

Giờ khắc này, khuôn mặt Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh.
Tin tức được truyền tới Tây Bắc, Vương Uẩn kinh ngạc đứng trước trên cái màn hình, hắn bỗng nói:
"Loại người này nhất định sẽ lưu lại đường lui cho mình? Mọi người đều nói thỏ khôn có ba hang, loại này tội phạm IQ cao lại giảo hoạt này nhất định sẽ lưu lại đường lui cho mình.
Được rồi, cho ta xem tất cả video có hắn trong vòng một tháng nay đi.
Ta muốn điều tra quỹ tích hoạt động của hắn.”

Số lượng video cực lớn.
Đường đi tới chỗ làm của đối phương dài chừng tám chín ki lô mét , cần hơn trăm màn hình mới hoàn thành đoạn đường của đối phương.
Vào lúc các binh sĩ đang không biết làm sao, họ lại nghe Vương Uẩn nói:
"Lúc trước ta đã nhớ số hiệu video rồi.
Theo thứ tư là 102, 129, 130, 141..."

Vương Uẩn nói liên tiếp hơn 100 con số.
Mỗi số đều đúng y chang đoạn đường La Tông Nhân đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận