Đệ Nhất Danh Sách

Chương 602: Năng Lực Của Đại Nha Hoàn

Mọi người đoán xem La Lam có thể qua khỏi trận đại nạn này không? Hay sẽ lại có thêm người hi sinh nữa? Đừng bỏ qua 3 chương truyện kịch tính tối nay nhé!!!!
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc đi đánh sông Bắc Vịnh cùng Tiêm Đao Liên, vốn mọi người còn đang lo không biết nên đánh thế nào thì binh sĩ Khánh thị đã tới, dùng phương thức tập kích trong chớp mắt đánh hạ sông Bắc Vịnh.
Vốn mọi người còn tưởng Khánh thị có mưu đồ khác, thế nhưng họ không có.
Chỉ vì Khánh Chẩn và La Lam biết chuyện của Nhâm Tiểu Túc nên mới giúp hắn đánh Tông thị mà thôi. Đây cũng là việc từng khiến Trương Tiểu Mãn chấn kinh, tất cả mọi người trong Tiêm Đao Liên đều không ngờ Khánh thị lại xem trọng mối quan hệ với Nhâm Tiểu Túc như thế.
Hơn nữa, lúc còn ở hàng rào 88, trong tiệc tối của Dương thị, La Lam cũng đứng về phía Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên. Khi Nhan Lục Nguyên bị mọi người đùa cợt, cũng chính La Lam đã đứng ra giải vây.
Mà bây giờ, thấy La Lam ở trong hàng rào 61, nếu Nhâm Tiểu Túc biết thì không thể không cứu hắn.
Nhâm Tiểu Túc để Chu Nghênh Tuyết thử nghiệm một chút. Hắn phải xem thử Chu Nghênh Tuyết có thật không bị thường xuân không kích không.
Khiến Nhâm Tiểu Túc bất ngờ là khi Chu Nghênh Tuyết đi về hướng cổng hàng rào bị phủ kín bởi thường xuân, đám dây leo lại mở ra một đường cho Chu Nghênh Tuyết đi qua. Chu Nghênh Tuyết quay đầu nhìn lão gia nhà mình:
- Lão gia, ta không nói dối. Nó thật sự không công kích ta.
Nhâm Tiểu Túc cau mày suy tư:
- Ngươi có thể khiến nó không công kích ta không?
Thường xuân rậm rạp chằng chịt, Nhâm Tiểu Túc muốn tiến vào cũng khá phiền toái. Cho nên tốt nhất nếu được thì dựa vào năng lực của Chu Nghênh Tuyết vẫn ổn hơn.
Chu Nghênh Tuyết giải thích:
- Ta đoán là không được…
- Trước thử một chút…
Nhâm Tiểu Túc đi tới bên cạnh Chu Nghênh Tuyết. Thế nhưng hắn vừa tới thì thường xuân lập tức vươn mình về phía hắn.
Chu Nghênh Tuyết vừa tính xông lên cứu viện thì thấy Hắc đao xuất hiện trong tay Nhâm Tiểu Túc.
Thường xuân nhanh chóng bị chặt đứt rơi xuống đất.
- Lão gia, điều này nguy hiểm quá…
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Ta không đi đâu. Thân là nha hoàn của ngươi, ta không thể để ngươi lấy thân mạo hiểm!
Nói trắng ra, Chu Nghênh Tuyết tuyệt đối không muốn vào nơi quỷ dị này. Tuy bây giờ thường xuân không công kích mình nhưng ai biết vào trong đó rồi còn có chuyện gì xảy ra?
Chu Nghênh Tuyết nhìn Nhâm Tiểu Túc đang cau mày không nói lời nào, nàng tưởng Nhâm Tiểu Túc đã bị mình đả động, vì thế nói thêm:
- Lão gia, ngươi nghĩ xem, hai chúng ta nương tựa với nhau lâu như vậy, sao ta có thể nhìn ngươi vào đó chịu chết! Ngươi vào đó sẽ rất nguy hiểm đó!
Nhâm Tiểu Túc trầm tư một lát:
- Được rồi, ta không đi. Ngươi vào đó một mình cẩn thận.
Chu Nghênh Tuyết:
- ???
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Có vấn đề gì không? Hôm qua tạp chí hi vọng có nói La Lam ở khách sạn nào, ngươi đi tới đó tìm hắn đi. Nếu không tìm được thì tới kho tiền ngân hàng tìm thử, không có nữa thì tới trung tâm hàng rào tìm. La Lam là người thông minh, nếu thường xuân bao vây xung quanh, hắn sẽ chạy vào trung tâm hàng rào.
- Khục khục….
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Lão gia, ta chợt nhớ tới nếu ta nắm tay ngươi thì thường xuân sẽ không tấn công ngươi…
Nhâm Tiểu Túc cười lạnh:
- Sao không nói sớm?
- Vừa tính nói…
Chu Nghênh Tuyết giải thích.
Nàng thầm gào thét trong lòng, nàng nào biết lão gia lại để một mình nàng vào đó, sao không sớm nói nàng biết chứ! Lão gia thật nhẫn tâm quá đi à!
Nhâm Tiểu Túc liếc xéo Chu Nghênh Tuyết:
- Thật sự có thể khiến thường xuân không công kích ta?
Chu Nghênh Tuyết gật đầu như giã tỏi:
- Ta cam đoan, chỉ cần lão gia cầm tay ta thì thường xuân tuyệt đối không tấn công ngươi!
- Được, ngươi chờ chút…
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc quay về thị trấn, Chu Nghênh Tuyết kinh ngạc đứng tại chỗ, không biết Nhâm Tiểu Túc muốn làm gì.
Sau 10 phút, Nhâm Tiểu Túc quay lại, Chu Nghênh Tuyết chấn kinh nhìn Nhâm Tiểu Túc đeo bao tay!
- Lão gia, ngươi làm gì vậy?
Chu Nghênh Tuyết hỏi.
- Nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta mang bao tay đi!
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Lão gia, không phải chứ!
Chu Nghênh Tuyết dở khóc dở cười:
- Không phải chỉ nắm tay thôi hả? Bộ tay ta bẩn lắm sao?
- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chẳng qua ta không muốn gây ra hiểu lầm thôi…
Nhâm Tiểu Túc thuận miệng giải thích:
- Chung quy cầm tay nữ nhân khác vẫn có chút khó nói. Tuy nàng không nhìn thấy nhưng ta phải tự giữ mình.
- Lão gia, ngươi cũng thuần khiết quá rồi đấy.
Chu Nghênh Tuyết vô lực nói. Vị lão gia trước mặt nàng không biết đã kinh qua bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa. Kết quả ngay cả tay nữ nhân lại không dám cầm!
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc đã đeo bao tay lên. Sau đó hắn thử cầm tay Chu Nghênh Tuyết, quả nhiên thường xuân không tấn công hắn nữa.
Vốn Nhâm Tiểu Túc còn lo đeo bao tay sẽ không thành công, hiện tại rốt cục hắn thở phào nhẹ nhõm. Mà Chu Nghênh Tuyết đứng bên cạnh thì trợn trắng mắt.
Đại bộ phận lưu dân đều chạy theo những binh sĩ vừa trốn ra khi nãy, chỉ có số ít là đứng lại quan sát.
Tần Sanh đứng cách đám Nhâm Tiểu Túc không xa, nói:
- Ta đi cùng các ngươi!
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn Tần Sanh, sức chiến đấu của thiếu niên này rất hung hãn, sẽ là một trợ lực lớn nếu gặp chuyện cần dùng vũ lực giải quyết.
Thế nhưng lần này không phải đánh nhau với người hoặc vật mà kẻ địch là một loài thực vật. Hơn nữa không chừng sau khi vào, dựa theo bản tính Kỵ Sĩ mà nói sẽ giúp đỡ những người còn sống trong hàng rào, kéo chậm hành trình của hắn và La Lam. Vì thế Nhâm Tiểu Túc quyết đoán cự tuyệt:
- Ngươi chờ ở thị trấn đi. Trong lúc rèn luyện, không phải Kỵ Sĩ không được tiến vào hàng rào sao?
- Bây giờ là tình huống mang tính bước ngoặt, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa ta vào đó, chưa chắc lão sư sẽ biết…
Tần Sanh giải thích.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ngươi mà vào ta sẽ tới Lạc thành báo cáo ngươi.
Tần Sanh:
- ???
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết tiến vào hàng rào 61.
Tần Sanh vừa muốn tiến vào theo nhưng thường xuân đã kịp khép lại, khiến Tần Sanh bất lực.
Giờ khắc này, Tần Sanh phát hiện, đại khái trong nhân loại, không ai có thể đối đầu với đám thường xuân này, dù là siêu phàm giả cũng không được.
Một đám lưu dân đứng vây xem ở bên cạnh, cứ thế trơ mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết vào hàng rào. Họ nghĩ mãi cũng không rõ, bây giờ mà vẫn có người dám chủ động vào hàng rào ư?
Lá gan cũng lớn quá rồi!
Hiện giờ Nhâm Tiểu Túc cũng được coi là gương mặt quen thuộc trong thị trấn. Tất cả lưu dân đều biết hắn có tiền, thế nhưng vẫn chưa biết hắn là siêu phàm giả.
Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết vào hàng rào xong, cảm giác đầu tiên của Nhâm Tiểu Túc là rung động. Một khung cảnh xanh thẳm đập vào mặt hắn.
Thường xuân rậm rạp chằng chịt chẳng khác một một vùng biển lớn khiến hắn và Chu Nghênh Tuyết trở nên nhỏ bé vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận