Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 120: Quay về tông môn

Chương 120: Quay về tông mônChương 120: Quay về tông môn
Linh Phù sơn, Thanh Vân phong.
Bên trong Dược viên phía sau núi, thiếu nữ khí chất nhu nhược vẫn như trước chăm sóc linh dược, tưới nước, nhổ cỏ, ngẫu nhiên nâng bàn tay ngọc lên lau mồ hôi trên mặt.
Đợi đến khi thời gian một buổi sáng trôi qua, hai mươi mẫu Dược viên này mới xem như toàn bộ đều được xử lý một lần, không bỏ sót một chút nào.
Sau khi xong việc, nàng ngồi bên trúc uyển cách đó không xa, ngọc thủ nâng má, kiểng cổ chờ mong.
"Phong chủ và Mộ Dung sư huynh còn bao lâu nữa mới trở về?"
"Có rất nhiều vấn đề dược đạo muốn thỉnh giáo Phong chủ, còn có một ít đan dược để luyện chế cho Mộ Dung sư huynh..."
Đôi mắt đẹp của Tiêu Cảnh Tuyết ngơ ngác nhìn đám mây phương xa, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại, chỗ cổ có từng sợi tơ màu xanh đen đang lan tràn.
Đau nhức kịch liệt làm nàng trong nháy mắt đầu đầy mồ hôi, răng ngà thầm cắn, một tiếng cũng không rên.
Cho dù vì đau đớn khiến thân thể gầy yếu của nàng đã không tự chủ cuộn tròn thành một cục trên ghế, nhưng nàng vẫn không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Chỉ là trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình: "Phong chủ đã từng nói... không nên xem đau khổ là tra tấn, người muốn nhận trách nhiệm lớn, tất phải tôi gân luyện cốt, bỏ đói da thịt, đọa đày thân thể..."
Dưới những lời nói như thôi miên mình này, thiếu nữ cố nén đau đớn.
Nhưng lần này Thực Cốt độc phát tác kịch liệt hơn bất cứ lần nào trước đây, còn lâu mới dứt.
Gần nửa canh giờ trôi qua, tình hình vẫn như cũ, trước đây cho dù Thực Cốt độc có phát tác cũng không thể lâu như vậy.
Hơn nữa loại cảm giác đau đớn kia còn đang không ngừng tăng lên, càng ngày càng nghiêm trọng.
Dù bây giờ tính cách Tiêu Cảnh Tuyết càng ngày càng kiên cường, thân thể co quắp cũng không khỏi run nhè nhẹ, ý thức bắt đầu xuất hiện hoảng hốt.
"Nguy rồi..."
Đau nhức mãnh liệt hơn tại thời khắc này đánh tới, thật giống như có người đập nát từng tấc từng tấc xương cốt của nàng, sau đó đổ nước thép nóng bỏng ở bên trong.
Nàng dù kiên nhẫn như thế nào, cũng sẽ có cực hạn, giờ phút này cũng không cách nào kiên trì, hai mắt tối sầm ngã ngửa qua bên cạnh.
Nhưng mà ngay tại thời điểm sắp ngã xuống đất, bên cạnh hiện lên tiếng gió, nàng bỗng nhiên cảm giác mình tựa hồ bị một đôi tay ôn hậu ôm lấy.
Lồng ngực không rộng, thậm chí còn hơi gây lại khiến nàng cảm thấy an tâm theo bản năng.
"Sư phụ, độc trong cơ thể tiểu sư muội lại phát tác, người mau tới đây!"
Tiêu Cảnh Tuyết miễn cưỡng mở hai mắt ra, đập vào mắt là Mộ Dung Thiên mặc y phục màu đen, thần sắc lo lắng.
"Mộ Dung sư huynh..."
Ánh mắt nhìn xuống, trên đường núi, một trung niên mặc áo trắng, hai chùm tóc mai màu bạc đang vội vã túm vạt áo chạy tới, trong miệng còn lẩm bẩm.
"Tiểu tử thối, ỷ vào tu vi cao hơn liền chạy nhanh như vậy, không cần sư phụ ngươi nữa à?"
"Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau đỡ sư muội ngươi vào phòng!”
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn thấy người trung niên vội vã chạy tới, đáy lòng hơi thả lỏng, hoàn toàn mất đi ý thức.
Phong chủ về rồi...
Mộ Dung Thiên vội vàng gật đầu, sau đó ôm Tiêu Cảnh Tuyết cả người vằn vện xanh đen đã mất đi ý thức nhưng vẫn đang không ngừng rên rỉ vội vàng tiến vào trong vườn trúc.
Đợi cho nàng nằm ngang xuống, Thẩm An Tại lại thi triển Huyền Môn Thập Tam châm ổn định tâm mạch nàng trước, sau đó lập tức nắm lấy cổ tay nàng, nhắm hai mắt cẩn thận cảm giác.
Mà Bách Lý Nhất Kiếm trong giới chỉ của Mộ Dung Thiên thấy một màn như vậy, có chút ngây người.
Còn là... bắt mạch?
Vận dụng thủ đoạn nguyên thủy như vậy?
Làm một cường giả, không phải chỉ cần tùy ý quét mắt một cái là có thể cẩn thận quan sát tình huống của người khác sao?
Chẳng qua châm pháp hắn vừa thi triển... tựa hồ cực kỳ huyền diệu!
"Sư phụ, tiểu sư muội thế nào rồi, có nguy hiểm đến tính mạng hay không?"
Sau khi bắt mạch, Thẩm An Tại nhẹ nhàng thở ra.
"Không có nguy hiểm tính mạng, gần đây tinh thần lực của nàng tiến triển quá nhanh, dẫn đến khí hải có dấu hiệu ngưng khí quy nguyên, cho nên mới dẫn dắt Thực Cốt độc bộc phát."
Vừa nói, hắn vừa rút ngân châm ra, sau đó lại đâm vài cái lên huyệt vị trên người thiếu nữ.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được đường vân xanh đen chỗ cổ của nàng nhanh chóng phai nhạt, ẩn vào trong cơ thể, khí tức cũng trở nên bình ổn.
Hai người đều khẩn trương nhìn chằm chằm thiếu nữ mồ hôi đầm đìa trên giường.
"Ừm..."
Không bao lâu, thiếu nữ ư một tiếng, lông mi khẽ run, chậm rãi mở hai mắt ra.
Nhưng khi nhìn thấy hai người trước mắt, nàng suy yếu nhưng lại mừng rỡ mở miệng.
"Phong chủ, Mộ Dung sư huynh..."
Thấy nàng tỉnh dậy, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm An Tại nhẹ giọng trấn an: "Đã có Phong chủ, không sao rồi."
"Ừm..."
Tiêu Cảnh Tuyết yếu đuối gật đầu.
"Tiểu sư muội, ta..."
"Ai u, sư phụ, người làm gì vậy?”
Mộ Dung Thiên vừa định tiến đến hỏi thăm tình hình của Tiêu Cảnh Tuyết thì bị Thẩm An Tại túm chặt lỗ tai lôi đi.
"Đừng quấy rây Cảnh Tuyết nghỉ ngơi, nhanh chóng cấy dược chủng lấy từ Thương Ngô cảnh."
"Còn nữa, bổng lộc tháng do chưởng môn phạt đều bị trừ vào trong thức ăn của ngươi, tháng này ngươi chỉ được phép ăn dưa muối."
"A, vì sao thế sư phụ , Ngũ Linh áp không cần chúng ta bỏ tiền..."
Vẻ mặt Mộ Dung Thiên khổ sở, râu rĩ không vui.
Chờ hai người tới dược điền, hắn đang muốn đi trông dược, Thẩm An Tại lại đưa tay ngăn cản hắn, vẻ mặt bình thản.
"Bằng hữu, trốn lâu như vậy cũng nên ra ngoài xem một chút đi, ở đây không có người ngoài."
"Quả nhiên không giấu diếm được Thẩm phong chủ."
Thanh âm nam tử ôn tồn vang lên, kim quang trong trữ vật giới chỉ của Mộ Dung Thiên hiện lên, hóa thành một thanh niên mặc kim bào, tóc bạc, dung nhan tuấn mỹ.
Mi tâm hắn ẩn chứa một đạo kiếm ấn màu vàng, khuôn mặt có chút yêu dị.
Mộ Dung Thiên vò đầu, thì ra sư phụ đã sớm biết, hắn còn định khi nào nhớ ra chuyện này thì mới nói với sư phụ đấy. Thẩm An Tại chắp hai tay sau lưng, không vì người trước mắt bỗng nhiên xuất hiện mà cảm thấy bất ngờ.
"Tại hạ đến từ Linh cảnh Trung châu, Bách Lý Nhất Kiếm, bái kiến Thẩm phong chủ."
Bách Lý Nhất Kiếm chắp tay hành lễ, không có chút kiêu căng nào, cũng không dám tự xưng bản tôn.
Không có biện pháp, tại trong mắt hắn, người này sợ là có thực lực còn lợi hại hơn mình ở thời kỳ đỉnh phong, lúc này làm càn, chẳng phải là muốn chết?
"Linh cảnh Trung châu..."
Thẩm An Tại khẽ nhíu mày.
Trên sách viết, nơi này là chỗ ở của Linh tộc, trong đó tộc quần vô số, cường giả cũng là vô số.
Mà với tư cách là trung tâm của toàn bộ đại lục, thực lực tổng thể của Trung châu tự nhiên còn cao hơn nhiều so với Nam Quyết vực.
Cho dù Càn Khôn cảnh ở đó cũng thuộc loại trình độ bình thường, chỉ có thượng tam cảnh mới được coi là cường giả.
Mà vị Bách Lý Nhất Kiếm này.
Ánh mắt của Thẩm An Tại chớp lên, bỗng nhiên trong lòng khẽ nhúc nhích, nhớ tới một cái tên khác.
Kiếm Yêu tôn!
Tương truyền lúc trước hắn là thiên tài kiếm tu nắm giữ một chiêu Bách Lý kiếm đạo, chẳng biết tại sao biến mất nhiều năm.
Không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trong Thương Ngô cảnh, còn đánh bậy đánh bạ được đồ đệ của mình cứu ral
Thẩm An Tại nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ đánh giá.
Tuy Yêu Kiếm Tôn là Linh tộc, nhưng thanh danh vẫn luôn rất tốt.
Vả lại xem việc hắn đã giúp Mộ Dung Thiên tăng tu vi, cũng chưa từng cưỡng ép chiếm đoạt thức hải của hắn, hẳn là nhân phẩm không kém, điều này cũng có thể yên tâm.
Bách Lý Nhất Kiếm nhìn Thẩm An Tại, trong lòng bắt đầu thấy thấp thỏm khẩn trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận