Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 265: Tổ trùng

Chương 265: Tổ trùngChương 265: Tổ trùng
Đông đảo các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, kinh nghỉ bất định.
Nghe Mộ Dung Thiên nói, hình như cảnh giới của vị Tê Thiên tôn giả này còn cao hơn cả Niết Bàn?!
"Cũng không phải vấn đề về thực lực, cốc chủ lo lắng muốn ngăn cản độc nguyên kia hấp thu huyết khí vạn người, không để cho nhiều dân chúng vô tội như vậy phải chết."
Trưởng lão kia mở miệng.
Mộ Dung Thiên lúc này mới phản ứng kịp, nhíu mày gật đầu.
Do hắn nóng vội, không nghĩ quá nhiều.
Càng quan trọng hơn là giải trừ bệnh dịch độc cứu người, chứ không phải dùng vũ lực mạnh hơn để trấn áp.
"Thật phiên phức, nghe theo bản tôn, lặng lẽ đi qua cho một gậy chết sạch bọn họ, không phải đều đại hoan hỉ sao?"
Tôn Ngạo có chút không kiên nhân mà mở miệng.
"Chuyện này..."
Mọi người cười khổ không thôi.
Tuy rằng vậy sẽ có cơ hội thành công. Nhưng một khi thất bại, cũng sẽ tạo thành kết quả vạn dân chúng phải bỏ mạng.
Nguy hiểm quá lớn, bọn họ còn không dám mạo hiểm.
"Tiền bối, trước tiên đến Dược Vương cốc nghe Bắc Thần cốc chủ nói như thế nào đi đã, nếu như là sư muội, khẳng định cũng không muốn nhìn thấy nhiều người chết thảm như vậy."
Sau khi do dự Mộ Dung Thiên vẫn lựa chọn ổn thỏa.
Ít nhất bây giờ sư muội còn sống, hơn nữa không biết tu luyện công pháp cường đại gì, có lẽ sẽ không nguy hiểm quá lớn.
"Tùy ngươi." Tôn Ngạo nhàn nhạt mở miệng.
"Như thế liền vất vả tôn giả rồi."
Trưởng lão kia chắp tay hành lễ, sau đó bảo những người khác tới sơn môn Thiên Tuyết tông điều tra, tìm kiếm một ít dấu vết độc tính của Thiên Mục trùng để lại. ...
Không lâu sau, mấy người Mộ Dung Thiên đã trở lại Dược Vương cốc.
Bắc Thần Huyền Dịch sau khi nghe nói đến thân phận Tôn Ngạo, cũng cảm thấy khiếp sợ, trong lòng thở phào một cái.
Có một vị cường giả Trung châu tọa trấn, không còn nghỉ ngờ gì nữa, trận chiến này chắc chắn nắm chắc hơn rất nhiều.
"Cốc chủ tiên bối, không biết vê sự tình ngăn độc dịch, tiền bối đã có đầu mối gì chưa?"
Mộ Dung Thiên đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.
Bắc Thần Huyên Dịch gật đầu: "Độc của Thiên Mục trùng, chính là thông qua độc thể ký sinh để khuếch tán. Nếu như có thể tìm được phương pháp ngăn cách độc thể và độc tố bên ngoài, là có thể tìm cơ hội giết bọn họ, ngăn cản độc nguyên hấp thu huyết khí của ngàn vạn bách tính."
"Vậy ngài đã tìm được phương pháp chưa?”
Mộ Dung Thiên truy hỏi.
"Có một cách, nhưng nguy hiểm cũng rất lớn."
Bắc Thần Huyền Dịch nói xong, trong tay xuất hiện một viên đan dược và một lá bùa.
"Đây là Xà Trùng Độc Hoàng đan Bát phẩm ta từng lấy được từ Tây Hoang vực, cùng với Xuân Phong Hóa Vũ phù Lục phẩm Trịnh trưởng lão Linh Phù sơn ngươi trước kia từng bại dưới tay ta mà nghiên cứu ra."
"Một đan một phù đồng thời thi triển, có thể khuếch tán độc tính Xà Trùng Độc Hoàng đan đến toàn bộ Ngư Uyên hạp, ít nhất có thể duy trì trong thời gian một khắc, dùng phương pháp lấy độc trị độc, ảnh hưởng khả năng thông qua cảm ứng độc tố để hấp thu huyết khí của Thiên Mục trùng độc thể."
Ánh mắt Bắc Thần Huyền Dịch có chút ngưng trọng.
"Nếu như chúng ta có thể tranh thủ giờ khắc đó để giải quyết độc nguyên, thì có cơ hội cứu những bách tính nhiễm độc dịch kia, mà nếu không thể..."
Mộ Dung Thiên khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn tự nhiên biết nếu không thể, vậy kết cục sẽ là cái gì.
"Vốn ta còn đang lo lắng về chuyện để có thể giải quyết độc nguyên trong thời gian một khắc đồng hồ, thì cần mời lão tổ rời núi tương trợ, nhưng hôm nay có Tề Thiên tiền bối gấp rút tiếp viện, có lẽ là đã đủ rồi."
Bắc Thần Huyên Dịch nhẹ nhàng thở ra, nhìn Mộ Dung Thiên mà cảm thấy có chút may mắn.
Cũng may, có đại đồ đệ Thẩm An Tại về kịp.
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức lên đường?"
Mộ Dung Thiên nhíu mày mở miệng.
"Ừm, cũng được!"
Bắc Thần Huyền Dịch gật đầu, vốn dĩ hắn muốn chuẩn bị thêm một ngày nữa để ngày mai nghênh đón khổ chiến.
Hiện tại có Xung Hư cảnh tọa trấn, sức lực của hắn cũng tăng lên không ít, lúc này vung tay lên, ra lệnh cho phần đông trưởng lão Dược Vương cốc, triệu tập tinh anh, lập tức chạy tới Ngư Uyên hạp.
Đương nhiên vị lão tổ nửa bước Niết Bàn của Dược Vương cốc cũng sẽ đi theo, dù sao việc này cũng liên quan tới vận mệnh của toàn bộ Bắc Minh triều.
Hơn nữa Dược Vương cốc cũng có hơn một vạn đệ tử bị trúng độc, có người còn không rõ tung tích.
Đám người trùng trùng điệp điệp chạy tới Ngư Uyên hạp trong màn đêm.
Mà lúc này, trong một sơn cốc âm u nào đó.
Tiêu Cảnh Tuyết đi theo Tân Thiển Nguyệt một đường, mặt mày càng thêm ngưng trọng.
Khí độc xung quanh càng mạnh hơn so với trước đó, cường đại đến mức khiến Vạn Độc tâm kinh của nàng có chút không kiêm chế được, không thể chờ đợi được muốn nuốt tất cả độc tố này vào trong bụng.
Chỗ này là chỗ nào thì nàng không biết, nhưng có thể xác định là, Tân Thiển Nguyệt không có lừa gạt mình.
Phía trước đích xác là nơi chứa đựng độc nguyên.
Lúc hai người xuyên qua một khe núi u ám, tâm mắt phía trước bỗng sáng tỏ.
Một hàng người mặc trang phục trưởng lão Thiên Tuyết tông đứng ở phía trước, hai mắt đen nhánh, giống như những cái xác không hồn, đứng im tại chỗ.
Mà bốn phía tất cả đều là chồng chất xương trắng, không chỉ có quần áo của đệ tử Dược Vương cốc, Thiên Tuyết tông, còn có những võ giả tán tu khác.
Thổi thoáng nhìn lại, nơi đây đã không dưới vạn bộ xương khô, huyết khí ngút trời, giống như Tu La tràng.
Nói cách khác, chí ít có một vạn người chết ở chỗ này.
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn những cao tầng Thiên Tuyết tông này, hai mắt híp lại.
Nàng có thể cảm giác được, trong cơ thể mỗi người đều có một con Thiên Mục thành trùng khống chế.
Hơn nữa, toàn bộ thực lực của những người này đều đạt tới Càn Khôn cảnh!
Hiển nhiên, đây chính là hiệu quả đạt được từ huyết khí của mấy ngàn mấy vạn võ giả kia.
"Đó là..."
Ánh mắt của nàng nhanh chóng rơi xuống trên người một lão giả đang ngồi bất động phía trước nhất, cảm nhận được cảm giác áp bách rất mạnh.
Cường giả Niết Bàn!
"Đây là thái thượng trưởng lão của Thiên Tuyết tông ta, Tư Uyên, hao phí trăm năm không được tiến vào thượng tam cảnh, mà dưới sự trợ của ta, thời gian hơn một tháng hắn cũng đã đến cảnh giới luôn ngày nhớ đêm mong."
Tân Thiển Nguyệt ở một bên mở miệng nói, trong lời nói có vẻ trêu chọc.
"Nếu như quận chúa có được độc nguyên, hấp thu toàn bộ huyết khí nơi này, nói không chừng cũng có thể một bước lên trời bước vào thượng tam cảnh, mà nếu như triệu tập huyết khí vạn người bên ngoài để hấp thu, chỉ sợ còn có thể tiến thêm một bước!"
Lời nói của nàng tràn ngập sức hấp dẫn.
Đối với võ giả mà nói, sức cám dỗ từ việc có thể nhanh chóng thu được sức mạnh, không thể nghi ngờ là cực kỳ lớn.
Tiêu Cảnh Tuyết im lặng không nói gì, nhưng khí tức Độc công xao động cứ như đang bán đứng suy nghĩ trong lòng nàng.
Mà Tần Thiển Nguyệt đã nhận ra công pháp của nàng xao động, trong mắt hiện lên ý cười lạnh, cũng không nhiều lời, mang theo nàng tiếp tục đi về phía trước.
"Phía trước chính là chỗ độc nguyên."
Rất nhanh, hai người xuyên qua những tên cao tâng Thiên Tuyết tông như những cái xác không hồn này, đi tới một chỗ tế đàn được điêu khắc bằng cột đá.
Tại đó đang có một thứ đồ vật giống như một cái tổ ong màu đen cực lớn.
Rậm rạp sâu bọ không ngừng bò ra từ bên trong, chui vào lòng đất rồi biến mất không thấy gì nữa, độc khí ngút trời.
Hiển nhiên, đây chính là trùng sào của toàn bộ Thiên Mục trùng, cũng là nguồn gốc sinh mệnh của tất cả Thiên Mục trùng, cũng là... Độc nguyên!
"Quận chúa, xem ngươi lựa chọn thế nào."
Tần Thiển Nguyệt cười như không cười nhìn qua một bên.
Tiêu Cảnh Tuyết đứng nguyên tại chỗ, quan sát xung quanh, mày nhăn lại.
Chẳng phải đã nói có hai cường giả Niết Bàn bảo vệ cơ mà, nếu Thái Thượng trưởng lão Thiên Tuyết tông kia xem như một người, vậy còn có một người ở đâu?
Hơn nữa dễ dàng đặt độc nguyên ở trước mặt mình như vậy, có phải nàng có chút quá sơ xuất rồi không?
Hay là... đây là bẫy, Tân Thiển Nguyệt có ý định khác?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận