Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 411: Tin hay không

Chương 411: Tin hay khôngChương 411: Tin hay không
Cho dù là Bách Lý Nhất Kiếm và Phượng Khuynh Tâm đều sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, cười khổ không thôi.
Cho tới bây giờ, thiên phú kiếm đạo của Mộ Dung Thiên cũng quá mức xuất sắc.
Thế nên bọn họ đều quên mất, lần trước Thẩm An Tại mang Mộ Dung Thiên đi Thăng Long trì làm gì.
Sửa lại gân cốt, mượn sức mạnh Long hồn ngưng thành Chân Long đạo thểi
Ánh mắt đám người Đoan Mộc Khung sâu thẳm, không nghĩ tới Mộ Dung Thiên ngoại trừ kiếm đạo ra, trên người còn mang theo Chân Long đạo thể.
Chẳng qua... công pháp do Thác Bạt Phá Nhạc tu và võ kỹ gì đó đều có thể điều động Thánh thể chỉ lực.
Mộ Dung Thiên chuyên tu kiếm đạo, sợ là không thể phát huy uy lực của Đạo Thể tới cực hạn!
Nếu không phá được Sơn Hà kim thân thì Thác Bạt Phá Nhạc chính là đứng ở thế bất bại, kiệt lực cuối cùng chỉ có thể là Mộ Dung Thiên!
"Hừ, thì ra còn ẩn giấu thủ đoạn như vậy."
Thác Bạt Thương Khung phản ứng lại, hừ lạnh một tiếng,'Nhưng cũng cứ như vậy thôi, phá không được kim thân của Tôn nhi ta, liền đợi..."
Hắn còn chưa dứt lời, trên sân bỗng nhiên vang lên một tiếng tát lanh lảnh.
Bốp!
Tiếng vang lanh lảnh chấn động toàn trường, tất cả mọi người đều ngây dại.
Thác Bạt Phá Nhạc và cả hư ảnh kim thân kia đều nhìn về một phía, có chút kinh ngạc, sau đó là nổi giận.
Đã nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị người ta tát một cái!
Hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy!
"Ngươi muốn chết!"
"Muốn chết mới là ngươi!"
Trong mắt Mộ Dung Thiên dâng lên sát ý, quanh người có màu đen nhánh lưu chuyển.
"Cửu Chuyển Tàng Long biến đệ nhất biến, Ô Long biến!"
Tóc đen của hắn bay lượn, thể trạng vốn không to lớn cường tráng lúc này đột nhiên cất cao, đạp mạnh một cước lên lôi đài, lao ra như tên rời cung, sức lực tăng gấp bội.
Thác Bạt Phá Nhạc cả kinh trong lòng, vội vung tay lên.
"Phiên Thiên ấn!"
Từ khi Kim Thân thi triển ra, uy thế của Phiên Thiên ấn càng lớn hơn, ngưng tụ thành thực thể đập xuống.
Mộ Dung Thiên ngẩng đầu, quát khẽ.
"Đệ nhị biến, đệ tam biến!"
Khí màu lam, màu tím từ hai mắt hắn hiển lộ, thủy khí vô tận hội tụ, chút xíu khí lực vừa tiêu hao lúc nãy giờ đã hoàn toàn khôi phục.
Cùng lúc đó, trên nắm tay hắn có lôi quang nổ vang hội tụ, tiếng long ngâm kinh khủng vang vọng.
Lam Long biến, hội tụ thuỷ khí tẩm bổ linh nguyên tinh khí, bù đắp tiêu haol
Tử Long biến, khống lôi phạt điện hình, chưởng phá diệt lực lượng!
"Nứt ra cho tai"
Một quyền đánh ra, tiếng nổ vang rền.
Ấn đài màu vàng kia, trong một hơi liền tan vỡ ra dễ như trở bàn tay.
Bốp!
Lại một tiếng vang lanh lảnh truyền ra. Hư ảnh kim thân lại lân nữa trúng một chưởng, liên tục lui về phía sau.
Cùng lúc đó, một ngọn núi xa xa âm ầm vỡ vụn.
Hiển nhiên, sức mạnh mà Thác Bạt Phá Nhạc thừa nhận đều bị đẩy vào trong đại địa.
"Tạp chủng, ngươi thật to gan!"
Hai mắt Thác Bạt Phá Nhạc đỏ lên, mặc dù cái tát này quất trên kim thân, nhưng cũng làm mặt hắn không còn chút ánh sáng.
Nhưng hắn vừa mới tức giận mắng một tiếng, Mộ Dung Thiên lại lấn tới, khí tức màu vàng quanh thân bốc lên.
Bịch!
Mười trượng kim thân, trực tiếp bị một quyên mang theo sức mạnh thiên địa to lớn kia đập cho bay lên trời, âm bạo không ngừng.
Hoàng Long biến, tập trung sức mạnh to lớn của thiên địa vào người, trâm trọng và mạnh mẽt
"Không... Không có khả năng!"
Thác Bạt Phá Nhạc hoàn toàn kinh ngạc.
Mình... vậy mà bị đánh cho không có chút lực hoàn thủ nào!
"Đó là bí kíp gì, khí thế của Mộ Dung Thiên vẫn còn tăng lên, thế mà vẫn chưa dừng lại!"
"Sợ là bí kíp tăng thực lực trong khoảng thời gian ngắn, có thể làm được nhanh chóng lại chồng lên như thế... Sợ là bí kíp này tuyệt không chỉ có vậy!"
Tất cả mọi người ở dưới đều kinh ngạc, hít sâu một hơi.
Bất kể là Trương Cửu Dương, Lão Xà bà, Độc Cô Thắng Thiên, cường giả thế hệ trước, hay là những thiên kiêu danh tiếng vang xa kia, giờ phút này đều cảm thấy có chút thất thần.
"Khặc khặc, có người hôm nay muốn bị đánh chết đó - "
Đông Phương Thanh Mộc chẳng biết từ lúc nào đã tỉnh lại, hắn ngậm cỏ đuôi chó, chân trái cong lên, chân phải duỗi thẳng, dùng một loại tư thế cực kỳ nhàn nhã ngồi dưới đất nhìn bên đó, bộ dạng hả hê nhìn xem cuộc vui sướng của người khác.
Nhìn một màn này, Thẩm An Tại nhếch khóe miệng lên, trong lòng khoái ý.
Tiểu tử này không để cho mình thất vọng, cấp tốc nắm giữ chiến cuộc.
Cửu Chuyển Tàng Long biến vốn là để lại cho Lý Trường Sinh.
Chẳng qua gặp phải thằng hề như Thác Bạt Phá Nhạc, trước tiên bại lộ cũng nên bại lộ đi.
Có thể trút giận cho lão nhị là tốt rồi.
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn thanh niên áo đen một quyền đấm một quyền tát, môi đỏ khẽ nhếch, nói không nên lời.
Sư huynh nhà mình... không phải Kiếm tiên sao?
Từ khi nào mà ngay cả lực lượng thân thể cũng cường đại đến mức này?
Nhìn ra Tiêu Cảnh Tuyết khiếp sợ, Lăng Phi Sương nhịn không được mở miệng.
"Mấy ngày gần đây Thẩm trưởng lão gần như đã vơ vét toàn bộ dược liệu cao giai tại Nam Quyết vực, hiện tại ngay cả Chưởng môn cũng không dám về núi, nếu còn không có hiệu quả gì, đoán chừng Thẩm trưởng lão cũng phải đánh chết hắn."
"Như vậy à..."
Tiêu Cảnh Tuyết giật mình, có chút dở khóc dở cười mà liếc nhìn sư phụ nhà mình.
Cũng đúng, lúc trước sư phụ còn đích thân dẫn sư huynh đến Thăng Long trì của Long tộc rèn luyện thể phách.
Lấy bản lĩnh dược đạo của sư phụ nhà mình, lại thêm lấy hết mảnh linh dược cực bảo trong dược viên.
Chỉ sợ một năm qua sư huynh đều là ngâm trong bình thuốc?
"Thật là tốt..."
Trong mắt Tiêu Cảnh Tuyết có chút hâm mộ khó nén, đương nhiên, chỉ giới hạn trong hâm mộ, không hề đố kị. Nàng biết rõ sư huynh vốn có tư chất cực kém, muốn đạt tới trình độ này, tự nhiên cần sư phụ hao tâm tổn trí suy nghĩ nhiều hơn.
Sư huynh có thể mạnh như vậy, tất nhiên là có liên quan tới sự chiếu cố của sư phụ, nhưng cũng quyết không thể loại bỏ những nỗ lực ngày theo đêm của hắn.
OanhI
OanhI
OanhI
Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, kim thân mười trượng kia ở trên không trung bị một quyền lại một quyền nện loạn cả, nhưng ngay cả rơi xuống đất cũng không làm được.
Trái lại, quanh người Mộ Dung Thiên có long ngâm từng trận, khí thế liên tục tăng cao.
Cái gọi là Sơn Hà kim thân... giờ phút này giống như một món đồ chơi.
"Hừ, chẳng qua là dựa vào bí kíp lực mà thôi, phá không được kim thân cháu ta, đợi hết thời hạn, ai có thể cười đến cuối cùng thì chưa thể biết"
Thác Bạt Thương Khung cảm thấy nóng rát cả mặt nhưng vẫn muốn mở miệng hừ lạnh một tiếng.
"ð2"
Thẩm An Tại đặt chén trà xuống, giống như cười mà không phải cười nhìn về phía bên kia.
"Như vậy không bằng Thác Bạt Điện Chủ cùng Thẩm mỗ đánh cược một ván, như thế nào?"
Lông mày Thác Bạt Thương Khung nhíu lại, nhưng ánh mắt mọi người đều đang nhìn hắn, chướng ngại mặt mũi, hắn vẫn trả lời.
"Đánh cuộc gì?"
"Vậy đánh cược đi... trong vòng trăm chiêu, tôn nhi của ngươi sẽ bị đồ nhi ta đánh chết, có tin hay không?"
âm gió đạm vân rơi xuống, lại mang theo hàn khí bất tận, khiến cho trong lòng mọi người tại đây đều run lên, nhìn về phía trung niên áo trắng thần sắc bình thản kia.
Chẳng lẽ... Vị Phong chủ Thanh Vân phong này thật sự có ý định để cho đồ nhi của mình ở trên lôi đánh chết Thác Bạt Phá Nhạc đang đài sống sờ sờ hay sao?
"Ta...
Thác Bạt Thương Khung do dự.
Hắn nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của Thẩm An Tại, lần đầu tiên có chút do dự.
Hắn nhìn không thấu, vô luận thế nào cũng nhìn không thấu tên Phong chủ Thanh Vân phong này.
Chẳng qua cho dù không tốt, tôn nhi của hắn còn có thể nhận thua, làm sao có thể bị đánh chết?
Nghĩ đến đây hắn vẫn cắn răng hừ lạnh một tiếng.
“Ta không tinI"
"Rất tốt."
Thẩm An Tại mỉm cười, không nói nữa.
Đám người Lăng Phi Sương, Bách Lý Nhất Kiếm, Tiêu Cảnh Tuyết thì nhíu mày, hai mặt nhìn nhau.
Ba chữ này... hình như rất quen tai?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận