Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 423: Điên cuồng, cực đoan

Chương 423: Điên cuồng, cực đoanChương 423: Điên cuồng, cực đoan
"Vật nhỏ này, từ lúc nào đã trở nên lợi hại như vậy rồi!"
Tê Vân đạo tông Thái Thượng trưởng lão Tê Lưu Vân nhìn một màn này, nghiến răng nghiến lợi.
Vốn tưởng rằng với bản lĩnh của Lý Trường Sinh, trận tỷ thí này thắng là ván đã đóng thuyền mới đúng.
Xuất hiện một Đông Phương Thanh Mộc đã làm hắn đổ mồ hôi, cũng may người phía trước nhận thua.
Không nghĩ tới Mộ Dung Thiên kia lại trở nên lợi hại như vậy!
Nếu thua, kế hoạch Tề Vân đạo tông chuẩn bị nhiều năm như vậy, thì sẽ thất bại mất!
Tiếng nổ vang nổi lên bốn phía, chiến đấu kịch liệt như thế sớm đã khiến cho những người vây xem quên cả la hét, nhìn không chuyển mắt.
Uỳnh uỳnh!
Nương theo đó là bọt nước băng tinh đầy trời nổ tung, tơ máu chảy ra.
Lý Trường Sinh cầm trường thương do huyền quang ngũ sắc ngưng tụ, đâm vào lồng ngực Mộ Dung Thiên, máu tươi giàn giụa.
Mà Băng Tinh kiếm cũng đâm xuyên qua bàn tay hắn, bị một mực khống chế bên ngoài cổ họng.
Vô tận hàn khí bộc phát, tay bị đâm xuyên căn bản không cách nào hóa thành nước chảy tránh né thương tổn.
BịchI!
Nương theo khí tức hai người chạm vào nhau, tiếng nổ ầm vang triệt để khí lãng bay tán loạn, hai người lần nữa rút lui.
Tay trái của Lý Trường Sinh bị đóng băng, luồng hàn khí kia vẫn đang không ngừng lan tràn.
Mặt hắn không đổi sắc, trực tiếp đánh nát tay trái, cùng vai vỡ.
Mà Mộ Dung Thiên cúi đầu nhìn lỗ thủng không ngừng chảy máu ở lồng ngực, hô hấp đồn dập.
Suýt nữa đã bị đâm thủng trái tim!
"Trận trọng đại này dù cho chưa từng giao thủ với người kia, thì cũng đã đủ rồi!"
Lý Trường Sinh mặc bào bay phần phật, tóc đen tung bay.
Chỗ cụt tay của hắn có hơi nước cùng với huyên quang màu xanh lan tràn ra, một lần nữa hội tụ thành huyết nhục.
"Lần này, ta sẽ không thua nữa!"
Mộ Dung Thiên nhìn hắn, trong mắt chiến ý như lửa.
Trong cơ thể hắn vang vọng tiếng rồng ngâm, sức sống bừng bừng, vết thương phục hồi lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Mọi người phía dưới xem cảnh này đều kinh ngạc thốt lên.
Trước không nói thực lực hai người cường đại thế nào, chỉ riêng lực hồi phục như thế đã khiến người ta không dám tin.
Lý Trường Sinh nhìn hắn chằm chằm, ngũ sắc huyền quang phía sau dần dần nội liễm.
Hắn ngẩng đầu, nhìn sắc trời dân dần ảm đạm, chậm rãi vươn tay đón lấy giọt mát đầu tiên rơi xuống từ trên trời.
Sau đó...
Rầm râm râm!
Cơn mưa tầm tã trong nháy mắt nhuộm khắp vòm trời.
"Đáng tiếc trời mưa."
Lý Trường Sinh lẩm bẩm, sau đó biến mất.
Ánh mắt Mộ Dung Thiên lộ vẻ hoảng hốt, tình cảnh này dường như lại trở về Nam Quyết điện ban đầu.
Dưới thế mưa liên miên này, hắn bị đánh cho không có lực hoàn thủ, gân cốt đứt đoạn. Mà hôm nay... lại là mưa.
Cơn mưa rào tầm tã lúc này ngưng trệ trong hư không, sau đó đổi thành súng nước, bỗng nhiên bắn ra.
Hưul
Ánh mắt Mộ Dung Thiên ngưng lại, lập tức chém ra một đạo kiếm khí băng hàn.
Chỉ một thoáng, tất cả thủy thương đều đóng băng vỡ vụn.
Nhưng cảm giác quen thuộc hiện lên.
Hắn đột nhiên bay lên không trung, chỉ thấy hư không vốn đứng đó, giọt nước ở khắp mọi nơi trong đó hóa thành thân hình Lý Trường Sinh, một quyền đập lên không, hư không vù vù.
Còn không đợi Mộ Dung Thiên phản ứng kịp, không có chút dấu hiệu nào báo trước, giọt nước bên mặt hắn chiếu rọi ra nắm đấm ngưng kết huyền khí năm màu.
Bịch!
Cả người hắn bị lực lượng khủng khiếp này đập bay ngược ra sau, chưa hề rơi xuống đất, mưa rơi khắp trời đã như mỗi giọt nước mưa đều hóa thành Lý Trường Sinh.
Một quyên lại một quyền, tiếng nổ vang lên không ngừng.
"Chuyện này... quá kinh khủng!"
"Mưa nước hóa thân, có thể mưa ở mọi nơi, cảnh giới ngàn vạn, khó lòng phòng bị!"
Ánh mắt mọi người phía dưới co lại, hít sâu một hơi.
Mộ Dung Thiên vừa nãy còn ngang tài ngang sức với Lý Trường Sinh giờ phút này đã bị đánh đến mức hoàn toàn không còn cơ hội!
Một màn này, làm cho nội tâm tất cả mọi người không khỏi thắt lại.
Đây không phải là nước mưa tâm thường, mỗi một giọt mưa đều ẩn chứa ngũ hành lực, căn bản là khó có thể ngăn cản!
Bịch!
Bịch!
Mộ Dung Thiên bị nước mưa liên tiếp đánh bay hai ba lần liên tiếp này, căn bản ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Thân hình Lý Trường Sinh hiện lên giữa trời, tay phải nắm hờ.
Nước mưa ngừng lại.
Mộ Dung Thiên quỳ một chân trên không trung, há mồm thở dốc, cả người đầy vết thương.
Máu tươi từ khuôn mặt hắn chảy xuống, hóa thành bông tuyết rơi xuống.
Tôn Ngạo lộ vẻ khẩn trương.
Lại là chiêu này, ban đầu khi ở Nam Quyết điện, thằng nhóc ngốc này thua trong chiêu này, suýt nữa bị giết.
"Lúc này đây, nếu như ngươi còn muốn ráng chống đỡ đứng lên, ta sẽ không nương tay."
Lý Trường Sinh cũng có máu tươi chưa lau, hắn nhìn thanh niên phía trước.
Mộ Dung Thiên tóc trắng bay lượn, chống kiếm run rẩy đứng dậy, nhìn chăm chú phía trước.
"Ta đã đáp ứng sư phụ... Ta không thể thua trận này!"
Lý Trường Sinh nhìn hắn một hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, tay phải thối lui.
Hưul
Mưa rơi khắp trời, mỗi một giọt đêu mang theo lực lượng Ngũ Hành cường đại trút xuống.
Hai tay Mộ Dung Thiên dựng kiếm trước mặt, rống giận, hai mắt tỏa ra hàn khí.
Lực lượng băng hàn cường đại từ trên thân Thiên Thanh kiếm bộc phát, toàn bộ giọt mưa đến gần thân kiếm ba thước đều hóa thành băng tinh vỡ vụn.
Nhưng, trời mưa vô tận, liên miên không dứt. Mộ Dung Thiên tay cầm Thiên Thanh kiếm, kiệt lực chống đỡ.
Tràng diện nhất thời lâm vào giằng co, tất cả mọi người nín hơi ngưng thần.
Tiêu Cảnh Tuyết nắm chặt hai tay đặt ở trước ngực căng thẳng quan sát.
Sau mười mấy hơi thở, khí băng hàn quanh thân Mộ Dung Thiên dần dần yếu bớt.
Tóc trắng trên đầu hắn từ từ buông xuống, đồng thời long áp cường đại cũng từ từ tản đi.
"Xem ra là bí pháp đã đến giờ..."
"Trận chiến này cuối cùng cũng là Lý Trường Sinh chiến thắng."
Bọn Trương Cửu Dương, Trình Cự nhìn một màn này, mắt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Có Cửu Chuyển Tàng Long biến, Mộ Dung Thiên còn có thể dựa vào Chân Long đạo thể chống lại Lý Trường Sinh.
Mà bây giờ lực lượng bí pháp biến mất, đại biểu hắn cũng đã đến tình trạng sơn cùng thủy tận.
Như bọn họ dự liệu, lực lượng tàng long biến mất theo.
Lực lượng băng hàn kinh khủng cũng dần dần tiêu tán mất.
Két...
Một tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên.
Thanh kiếm Thiên Thanh do Thẩm An Tại tự tay chế tạo, làm bạn với Mộ Dung Thiên, đã trải qua vô số ngày đêm đột nhiên vỡ vụn.
Kiếm thế suy sụp, mưa rơi đầy trời.
Phanh, phanh, phanh, phanh!
Mộ Dung Thiên run rẩy, cả người như gặp phải trọng kích, miệng mũi tràn đầy máu tươi.
Lý Trường Sinh giơ tay, mưa rơi ngừng trệ.
"Ngươi đã đủ mạnh rồi, không cần cố gắng tiếp nữa."
Mộ Dung Thiên quỳ một chân trên không trung, tay câm đoạn kiếm, run rẩy ngẩng đầu.
Lỗ mũi, khóe miệng nhỏ máu tươi theo cằm xuống như tuyến, đỏ thẫm chói mắt.
"Ta... Đã đáp ứng sư phụ..."
Hắn cắn chặt răng, quật cường giơ đoạn kiếm chém ra.
Một luồng kiếm khí bay lên không, nhưng chưa từng chạm tới Lý Trường Sinh đã kiệt sức, tán loạn không còn.
"Mộ Dung Thiên, đủ rồi!"
Thẩm An Tại chậm rãi đứng dậy, uy nghiêm mở miệng.
Cửu Chuyển Tàng Long biến, dựa vào thân thể kiệt quệ của Mộ Dung Thiên hiện tại, khó là đối thủ của thân thể Ngũ Hành Tạo Hóa.
Tạo thành ngũ hành, định nghĩa ngũ hành.
Lực lượng như thế quả thực quá mức kinh khủng.
Thể chất tuyệt nhất thiên hạ này vượt xa Chân Long đạo thể.
"Chưa đủ!"
Mộ Dung Thiên bỗng hét lớn một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Trường Sinh.
Thẩm An Tại hơi ngẩn ra, đây vẫn là lần đầu tiên thằng nhóc ngốc này lớn tiếng nói chuyện với mình như vậy.
"Phải cường đại hơn một chút, chỉ có mạnh hơn mới có thể bảo vệ người bên cạnh, cho nên không đủ, còn lâu mới đủ!"
Hai mắt hắn giăng đầy tơ máu, lộ ra một vẻ điên cuồng.
Bất luận là Lý Trường Sinh hay là đám người Bách Lý Nhất Kiếm, Phượng Khuynh Tâm đều cau mày.
Gia hỏa này, vì truy cầu lực lượng, đã cực đoan đến mức độ như thế sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận