Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 469: Muốn mời Thẩm phong chủ hy sinh vì đạo

Chương 469: Muốn mời Thẩm phong chủ hy sinh vì đạoChương 469: Muốn mời Thẩm phong chủ hy sinh vì đạo
"Sư phụ, giờ sức khỏe của người đã khá hơn chưa?" Tiêu Cảnh Tuyết hỏi.
Thẩm An Tại thấy nàng quá quan tâm thì không khỏi bật cười.
"Vi sư chỉ là tu vi không cao thôi, chứ không phải phế nhân, đã uống nhiều thuốc như vậy rồi, nếu mà vẫn chưa khỏe thì cũng coi như là một loại thiên phú dị bẩm vậy."
Nghe sư phụ còn có tâm trạng đùa giỡn, Tiêu Cảnh Tuyết cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra sư phụ hẳn là đã hồi phục gần xong rồi.
"Việc trấn thủ, cứ giao cho Bách Lý tiền bối bọn họ đi, vi sư phải ra ngoài một chuyến."
Thẩm An Tại chỉnh lại mũ, đứng dậy nói.
"Sư phụ định đi đâu?”
"Tê Vân đạo tông."
Tiêu Cảnh Tuyết giật mình, sau đó vội vàng chặn trước cửa.
"Không được, sư phụ vừa mới khỏi bệnh nặng, nếu bên đó còn cường địch thì phải làm sao? Hay là gọi Bách Lý tiên bối bọn họ quay về cùng đi?"
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nàng, Thẩm An Tại có chút an ủi, vuốt lại mái tóc rối bù trước trán của nàng.
"Cảnh Tuyết, chẳng lẽ trong lòng ngươi bây giờ, vi sư đã trở thành một người cần được bảo vệ như vậy sao?"
"Người làm sư phụ bị thương là bán bộ Chân Tổ, mà bán bộ Chân Tổ thì có bao nhiêu chứ, huống hồ bây giờ cho dù là bán bộ Chân Tổ, vi sư cũng không sợ hắn."
Lời này của hắn không phải là giả, giờ thì Trảm Tiên Phi Đao đã hồi phục xong.
Cho dù Tề Lưu Vân có sống lại thì hắn cũng có thể dùng một đao chém chất.
Nghe sư phụ tự tin như vậy, Tiêu Cảnh Tuyết do dự một chút, rồi mới nói.
"Vậy được rồi, vậy đệ tử sẽ đi cùng người."
Thẩm An Tại ngẩn ra, ánh mắt của cô gái trước mặt kiên định nhìn hắn.
Hắn hiểu rằng, nếu không cho nàng đi theo thì nàng sẽ không bao giờ đồng ý để hắn đi một mình.
"Được."
Thẩm An Tại suy nghĩ một chút, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì nên đồng ý. ...
Tề Vân đạo tông, hậu sơn đạo tràng.
Hiệu quả của trận pháp đã sớm biến mất nhưng hố đen trên bầu trời vẫn chưa tan đi.
Giống như ngũ hành chi khí của Lý Trường Sinh đã mở ra một thông đạo đặc biệt nào đó giữa trời đất.
Dưới chân núi, hai bóng người dần dần xuất hiện.
Là Tuân Thiện và Triệu Vô Nha.
"Sư phụ, ở đằng kia."
Triệu Vô Nha ngẩng đầu, chỉ vào màu đen trên bầu trời.
"Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, đại kiếp sắp xảy ra, đại lục Thiên Huyền này lại phải gặp cảnh máu chảy thành sông."
Tuân Thiện ánh mắt lóe lên, nhìn vào hố đen đang từ từ mở rộng mà lẩm bẩm nói.
"Sư phụ, còn bao lâu nữa?”
Triệu Vô Nha cau mày.
"Thông đạo đã mở, nhiều nhất là mười năm nữa sẽ thông đến hai giới, đến lúc đó yêu ma giáng thế, thiên hạ không ai có thể ngăn cản được đại kiếp."
"Không có cách nào đóng thông đạo sao?” Tuân Thiện lắc đầu: "Ngũ hành tạo hóa, vĩ lực trời đất, vi sư cũng không có cách nào, trừ phi..."
"Trừ phi có thể tìm được Thiên Đạo dư nhất, bù vào ngày trăng tròn khuyết, mới có thể hóa giải."
"Thiên Đạo dư nhất... Đệ tử không tính ra được."
Triệu Vô Nha nhắm mắt hồi lâu, sau đó thở dài.
"Có lẽ hắn sẽ sớm xuất hiện thôi."
Tuân Thiện nhìn vào hố đen trên bầu trời, chậm rãi nói.
Triệu Vô Nha sửng sốt.
Sẽ sớm xuất hiện sao?
Tiếng gió từ xa vọng lại, hắn quay đầu nhìn lại.
Một thân y phục trắng, đang từ phương xa ngự gió bay tới, sau lưng còn theo một nữ tử có khí chất nhu nhược.
"Thẩm An Tại?"
"Kỳ thánh...'
Thẩm An Tại nhìn thấy hai người đứng giữa đạo tràng, cũng nhìn thấy hố đen khổng lồ trên bầu trời, nhíu mày.
Không ngờ lại gặp Kỳ thánh ở đây.
Lúc trước trong lễ nhậm chức điện chủ, đối phương thế nhưng đến với ý đồ bất chính!
Ánh mắt hắn lóe lên, trong lòng đã liên lạc với Trảm Tiên Hồ Lô trong không gian hệ thống.
Người này một lòng muốn giết Mộ Dung Thiên, nếu có cơ hội, giết hắn trước thì tốt.
Tin tức hắn chém giết một bán bộ Chân Tổ đã truyền ra, hắn hẳn là đã nghe thấy.
"Thiên Đạo mênh mông, quả nhiên trong bóng tối tự có định số, ngươi đã đến."
Tuân Thiện nhìn Thẩm An Tại đạp gió mà đến, chậm rãi nói.
Nghe vậy, hắn có chút sửng sốt.
"Ngươi sớm biết ta sẽ đến?"
"Ta biết ngươi sẽ đến nhưng ta không biết là ai sẽ đến, sẽ đến bằng cách nào."
Giọng nói của Tuân Thiện rất bình tĩnh, như thể đang nói một chuyện không đáng kể.
“Thật kỳ lạ."
Thẩm An Tại cau mày, trong lòng có chút nghỉ ngờ.
Tại sao... vẫn chưa nhận được lời nhắc kích hoạt Trảm Tiên Phi Đao?
Chẳng lẽ người trước mắt này dù biết mình có thực lực chém giết bán bộ Chân Tổ, cũng không hề có chút kiêng dè nào sao?
Nếu như vậy thì có chút khó giải quyết rồi...
Thực lực của Tuân Thiện, hẳn là còn mạnh hơn Tề Lưu Vân nhiều.
"Cảnh Tuyết."
"Sư phụ?"
Tiêu Cảnh Tuyết tiến lên.
"Vi sư có đồ để quên trong thành, ngươi đi lấy giúp vi sư, ở ngay đầu giường."
"Sư phụ, người coi đệ tử là đại sư huynh sao?"
Tiêu Cảnh Tuyết lắc đầu, kiên định đứng bên cạnh hắn.
"Đệ tử không đi."
Mặc dù biết mình không phải là đối thủ của Tuân Thiện nhưng kiềm chế Triệu Vô Nha, nàng tự nhận vẫn có thể làm được đôi chút.
"Ngay cả lời vi sư ngươi cũng không nghe sao?" Thẩm An Tại cau mày, có chút nghiêm túc nhìn đệ tử ngoan ngoãn hiểu chuyện bên cạnh.
Tiêu Cảnh Tuyết hơi cúi mắt, có vẻ hơi áy náy nhưng vẫn không rời đi.
Không khí lúc này trở nên căng thẳng.
Triệu Vô Nha lúc này tiến lên: "Ta nghĩ hai vị có phải hiểu lầm gì không."
"Sư đồ chúng ta không có ác ý."
Thẩm An Tại nheo mắt: "Không có ác ý? Ngày đó ở Nam Quyết điện, sư phụ ngươi chẳng phải không nói một lời đã muốn giết người sao?"
"Ta giết người là để cứu người."
Tuân Thiện lên tiếng giải thích.
"Ta mặc kệ ngươi muốn cứu ai, chỉ cân Thẩm mỗ còn sống một ngày thì không thể để ngươi động đến đồ nhi của ta."
Thẩm An Tại thực sự lười nghe lời lẽ đường hoàng chính đáng của hắn.
Tuân Thiện im lặng một lúc, không giải thích thêm về vấn đề này nữa, mà nhìn về phía hố đen trên bầu trời.
"Ngươi cũng vì chuyện này mà đến sao?"
"Đó là cái gì?"
Thẩm An Tại tuy không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây nhưng cảm thấy chắc chắn có liên quan đến người của Tề Vân đạo tông.
"Có người đã mở thông đạo Thiên Huyền, không bao lâu nữa, người bên ngoài sẽ giáng thế, tái hiện kiếp nạn ngàn năm trước."
Ánh mắt Thẩm An Tại hơi ngưng lại, chăm chú nhìn vào hố đen trên không.
Tiêu Cảnh Tuyết lại có chút không hiểu.
Bên ngoài? Kiếp nạn?
Những điều này nàng chưa từng hiểu biết, cho nên không hiểu Kỳ thánh cuối cùng đang nói cái gì.
Nhưng mà... chắc chắn không phải chuyện tốt.
"Muốn giải quyết vấn đề này, hiện tại chỉ có một biện pháp."
Tuân Thiện tiếp tục nói.
"Biện pháp gì?" Thẩm An Tại truy hỏi.
"Thiên Đạo còn sót một, muốn thỉnh Thẩm phong chủ lấy thân mình hiến tế."
Tuân Thiện nhìn trung niên áo trắng đang đứng giữa không trung trước mắt, mặc dù trong mắt không có chút sát ý nào nhưng lại nói ra lời muốn người ta đi chết.
"Ta?
Thẩm An Tại nhíu mày càng chặt.
Ý gì, chẳng lẽ hố đen thông đạo này, chỉ có mình hắn mới có thể xóa bỏ?
"Không thể"
Hắn còn chưa kịp nói thêm gì, Tiêu Cảnh Tuyết đã lập tức mở miệng từ chối, trên khuôn mặt nhu nhược lộ ra vẻ kiên quyết.
"Cho dù lời ngươi nói là thật thì kiếp nạn ngàn năm cũng là kiếp nạn của toàn bộ Thiên Huyền, ngươi muốn sư phụ ta một mình gánh chịu, quả thực là quá không công bằng với người."
"Những việc ngươi làm, toàn là giả nhân giả nghĩa, nói thì đường hoàng lắm!!"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận