Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 193: Không tin

Chương 193: Không tinChương 193: Không tin
Trấn Nam vương phủ.
"Gần đây thân thể của phu nhân có chút không tốt, không tiện ra cửa nghênh đón, mong rằng Thẩm phong chủ và Huyền chưởng môn thứ lỗi."
Tiêu Ngạo Hải chắp tay mở miệng xin lỗi tại cửa lớn.
"Thân thể không tốt?" Huyền Ngọc Tử kinh ngạc, sau đó nói: "Vậy không đúng lúc sao, Thẩm trưởng lão đang ở đây, không bằng để hắn đi trị liệu cho vương phí?"
"Khụ khụ khụ, bệnh nhẹ thôi, cũng không cần làm phiền Thẩm phong chủ."
Tiêu Ngạo Hải ho khan hai tiếng, sắc mặt luôn luôn nghiêm túc giờ phút này có chút lúng túng.
Trong nháy mắt, Thẩm An Tại bừng tỉnh đại ngộ, ý vị thâm trường mà nhìn hắn một cái.
Xem ra Dương tiên Càn Khôn cảnh kia quả thật không phải phàm vật, đã qua lâu như vậy còn không xuống được giường, đoán chừng cái giường cũng bị Tiêu Ngạo Hải dập sập nhiều lần.
"Chu Tiếu đã được áp giải đến địa lao, cũng đã soạn tin truyền cho Bình Thiên triều. Đến khi bọn họ phái sứ giả vào cung ký hợp đồng, nếu việc này thành công chúng ta còn phải trả hắn vê."
Tiêu Ngạo Hải kéo đến chuyện chính đề, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Thẩm An Tại,'Thẩm phong chủ, trước khi thả hắn, phải làm phiên ngài điều tra bí pháp hóa yêu kia rồi."
Cao tâng Bình Thiên có phương pháp đặc biệt chống lại Vấn Tâm chưởng, cho dù có đánh hắn thế nào cũng không thể làm rung chuyển tâm thần của Chu Tiếu, vì vậy chỉ có thể nhờ cậy đối phương.
"Ta sẽ làm hết sức."
Thẩm An Tại không dám khoe khoang khoác lác, chỉ chắp tay nói.
"Mời."
Tiêu Ngạo Hải đưa tay, mang theo hai người đi vào trong địa lao.
Trong lao ngục tối tăm, Chu Tiếu đã mất đi hai tay bị nhốt trong ngục giam, không dùng xiềng xích gia thân.
Một thân tu vi của hắn đã bị phong ấn, nhất định không thể chạy thoát.
Nhìn thấy Thẩm An Tại đi tới, cổ họng Chu Tiếu bỗng nhúc nhích một cái, đáy mắt vô cùng kiêng kị.
Cảnh tượng chỉ cần hắn phất tay một cái là có thể giết chết mấy chục vạn người, đến bây giờ vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn.
Một màn khủng bố này, sẽ trở thành ác mộng của hắn.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua có người ra tay quyết đoán như vậy.
"Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, ngươi tốt xấu gì cũng là Vương gia của Bình Thiên triều, không nên tra tấn quá nhiều, về bí pháp hóa yêu, tự ngươi nói một chút."
Cách nhà tù, Thẩm An Tại đứng ở bên ngoài nhàn nhạt mở miệng.
Huyền Ngọc Tử và Tiêu Ngạo Hải liếc nhau, lại nhìn thoáng qua Chu Tiếu đã bị cắt mất hai tay.
Không nên tra tấn quá nhiều...
"Không thể trả lời."
Mặc dù Chu Tiếu e ngại Thẩm An Tại, nhưng vẫn lạnh lùng mở miệng.
Tốt xấu gì cũng là một vị Vương gia tướng quân, không có khả năng nói ra bí mật bực này.
"Vương gia muốn mạnh miệng, vậy chúng ta đành dùng một chút thủ đoạn cưỡng chế."
Tiêu Ngạo Hải nhàn nhạt mở miệng, sau đó liếc mắt ra hiệu với ngục tốt bên cạnh.
"Mở cửa, cho Thẩm phong chủ đi vào."
Thẩm An Tại yếu ớt nhìn hắn một cái, đi vào phòng giam phía trong. Thấy hắn đi vào, Chu Tiếu vô thức lui về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác.
"Thẩm phong chủ, bổn vương đã gửi thư trở về, nếu như ngươi còn dụng hình với ta, chỉ sợ không phù hợp quy củ?
"Dụng hình?”
Thẩm An Tại sững sờ, sau đó bật cười lắc đầu.
"Lăng Phong vương suy nghĩ nhiều, có điều ta thấy vết thương của ngươi hơi nặng, chỉ muốn cho ngươi dùng một ít đan dược chữa thương mà thôi. Nhưng gần đây ta khá mệt mỏi, có thể sẽ lấy nhầm đan dược, kính xin Vương gia rộng lòng tha thứ."
Nói xong, hắn lấy ra một nắm thuốc, màu xanh lá cây màu vàng màu đen đều có, nhìn qua độc tính tràn đầy.
Hắn cầm từng viên đan dược lên, nhíu mày giải thích.
"Viên này là nửa bước cười điên, dùng xong cứ đi một bước là phải phá lên cười, tên như ý nghĩa, tuyệt đối không thể đi nửa bước đường mà không lộ vẻ tươi cười, nếu không cũng sẽ bạo thể mà chết. Thật sự là thuốc thần cho người muốn yêu đời, thuốc đề cử cho người muốn tìm lí do giết người."
"Đây là viên một ngày mất mạng' dùng bảy loại độc trùng khác nhau, hơn nữa còn thêm Hạc Đỉnh hồng, tinh luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày mà thành, vô sắc vô vị, giết người trong vô tung vô ảnh..."
"Ồ, cái này...
Thẩm An Tại cầm lấy một viên thuốc màu đỏ, mắt lộ ra vẻ suy nghĩ.
"Đây là Phong Tình Vong Tính hoàn, uống vào dục tính xông đầu, tà hỏa quấn thân, đặc biệt sẽ khiến cho nam nữ điên đảo, nam tìm côn, nữ tìm động, nếu như Vương gia dùng, trùng hợp bị người nào có đam mê đồng giới phát hiện ra, chỉ sợ không tốt lắm."
Chu Tiếu nghe vậy chợt thít chặt cúc hoa, yết hầu nhúc nhích.
Mẹ nó, đây là đan dược nghiêm chỉnh sao?
Tại sao đường đường Phong chủ Thanh Vân phong lại luyện chế thứ này!
"Vương gia, xem ra trên tay ta không có đan dược chữa thương gì nhat"
Thẩm An Tại lộ vẻ khó xử, vẫy vẫy tay với Tiêu Ngạo Hải phía ngoài.
Người sau nhíu mày đi đến: "Thẩm phong chủ cần gì?"
"Ta muốn tìm đan dược chữa thương ở trên người ngươi."
Nói xong, hắn trực tiếp lục lọi trên người Tiêu Ngạo Hải, thò tay vào trong tay áo của hắn.
Người sau sững sờ, cho dù hắn có đan dược chữa thương, cũng phải để trong nhãn trữ vật, ai bỏ trong tay áo vậy?
"Ai nha, tìm được rồi."
Lúc này vẻ mặt đám người Huyền Ngọc Tử và Tiêu Ngạo Hải đều kinh ngạc, có chút không rõ tình huống thì Thẩm An Tại bỗng nhiên mở miệng, lấy ra một cái hộp gỗ dài từ trong tay áo Tiêu Ngạo Hải.
Nhìn thấy hộp gỗ này, thần sắc Huyền Ngọc Tử càng cổ quái, dường như nghĩ tới điều gì, Tiêu Ngạo Hải mơ hồ nhận ra một tia không ổn.
Thẩm An Tại lẩm bẩm hai tiếng, mở hộp gỗ ra.
Một cây... của quý rất to lớn hiện ra trước mắt mấy người.
Chu Tiếu hơi há miệng, nhìn thoáng qua Tiêu Ngạo Hải.
Không khí nhất thời đọng lại, an tĩnh đến mức quỷ di.
"Vương gia... ngài?"
Thẩm An Tại quay đầu, hơi có chút kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Ngạo Hải.
Ánh mắt mọi người đều chuyển từ đồ vật cực lớn đến trên người Tiêu Ngạo Hải.
Bao gồm đám ngục tốt bên ngoài, cả đám đều nhón chân thò đầu nhìn vào bên trong.
"Đây không phải của bổn vương!" Tiêu Ngạo Hải cuống quýt mở miệng giải thích, đưa tay nắm hộp của Thẩm An Tại.
Khi hắn đưa tay lên, trong tay áo lại trượt ra một cái hộp gỗ dài mảnh.
Lạch cạch.
Chiếc hộp mở ra.
Lại một vật cực lớn hiện ra trước mắt mọi người.
"Thẩm phong chủ, ngươi..."
Tiêu Ngạo Hải khóc không ra nước mắt, cầu cứu mà nhìn về phía Thẩm An Tại.
"Vương gia, gần đây thân thể Vương Phi không tốt, ngài cũng nín rất lâu rồi, nếu không..."
Thẩm An Tại nhìn Chu Tiếu một chút, sau đó võ võ bả vai Tiêu Ngạo Hải, thừa dịp Chu Tiếu nhìn chằm chằm đồ vật to lớn kia đến sững sờ mà nhét viên đan dược màu đỏ trong tay áo hắn vào trong miệng Chu Tiếu.
"Ùng ục..."
Tiếng cổ họng Chu Tiếu chuyển động vang rõ ràng.
Hắn trợn tròn mắt, nhìn về phía Thẩm An Tại, mở miệng.
"Ngươi cho ta ăn cái gì?"
"Chữa Thương đan."
"Thật sao?"
"Thật."
"Không tin."
Ánh mắt Chu Tiếu hoảng loạn, hắn cảm giác như có một đám lửa chạy khắp cơ thể, thân thể có chút oi bức.
"Vương gia, kế tiếp giao cho Vương gia."
Thẩm An Tại ngáp một cái, ném cho Tiêu Ngạo Hải một ánh mắt ngươi biết mà, sau đó quay người rời đi.
Trong nhà tù chỉ còn lại Chu Tiếu với vẻ mặt hoảng sợ, Huyền Ngọc Tử với vẻ mặt cổ quái và Tiêu Ngạo Hải đầy phiền muộn.
"Huyền Chưởng môn, ta nói hai cây roi này thật không phải của bản vương, ngươi tin sao?"
Huyền Ngọc Tử chậc chậc hai tiếng, ý vị thâm trường mà nhìn hắn một cái, sau đó chậm rãi mở miệng.
"Không tin.”...
Bạn cần đăng nhập để bình luận