Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 224: Rất thuận tiện!

Chương 224: Rất thuận tiện!Chương 224: Rất thuận tiện!
Trong đại điện Phượng Hoàng tộc, bầu không khí nặng nề nghiêm túc.
Vân Liệt mang theo gông xiềng, bị áp giải ở điện hạ.
Ngoại trừ Phượng Khuynh Tâm trên thủ tọa ra, mười tộc ai cũng có đại diện.
Dù sao việc này là nội bộ Linh tộc xảy ra vấn đề, bọn họ nhất định phải bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
"Vân Liệt, lời vừa rồi của Tôn Ngạo đã nói rất rõ ràng, ngươi còn có cái gì muốn ngụy biện không?”
Sắc mặt Vân Liệt biến ảo không ngừng, hắn tự biết cho dù mình đánh chết không nhận, cũng không ai tin lời hắn nói.
Bất luận là bản ghi Thẩm An Tại ghi lại lời Xích Ly, hay là Tôn Ngạo làm chứng, đều khiến hắn không thể xoay người.
"Còn có cái gì để ngụy biện nữa, những người áo đen vây giết ta kia chính miệng nói ngươi đã bị vứt bỏ, vô dụng với bọn họ."
Tôn Ngạo hừ lạnh một tiếng, sát ý trong mắt không chút che giấu.
Biết huynh đệ mình gặp phải hãm hại cực khổ trở thành hồn thể, hắn thiếu chút nữa bùng nổ một gậy đập chết Vân Liệt ngay tại chỗ.
"Việc này, bổn tọa có thể làm chứng."
"Ta cũng có thể."
"Lời không giả dối, xác thực như Tề Thiên nói."
Huyền Quy tộc, Linh Hồ tộc, Long tộc cùng đông đảo những người tham dự tiếp dẫn Tôn Ngạo lần lượt đứng dậy.
Mỗi người một câu, sắc mặt Phượng Khuynh Tâm dần dần lạnh như băng.
"Vân Liệt, Phượng Hoàng tộc ta đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại cấu kết với người ngoài ăn trộm Thần Hoàng thụ của tộc mình?”
Nói xong, nàng vỗ mạnh một cái lên ghế, uy nghiêm ngút trời giáng xuống.
"Nói, ngươi đến cùng là cấu kết cùng người phương nào, Thần Hoàng thụ bây giờ đang ở nơi nào?!"
Quan trọng không phải là bắt được kẻ phản bội, mà là Thần Hoàng thụ của Phượng Hoàng tộc nàng hiện giờ đang ở phương nào.
Không có Thần Hoàng thụ, Phượng tộc của nàng mất đi sức mạnh bản nguyên, hậu bối của nàng khó có thể tiến vào cảnh giới Chân Tổi
"Còn nữa, Tiểu Hàn mất tích, đến cùng có phải do ngươi sai khiến hay không?"
Lúc này Bách Lý Hàn Phong cũng lạnh giọng mở miệng.
Bách Lý Tiểu Hàn chính là thân tử hiếm muộn của hắn, trước đó không lâu bị ép vào Linh khư, sinh tử không rõi
Xét nguyên do, vậy mà chỉ vì muốn cướp đi đạo Bách Lý kiếm khí kia, để vu oan hãm hại!
Nhìn thấy tất cả mọi người đều tập trung quan sát mình, Vân Liệt dứt khoát nhắm mắt lại, không nói một lời.
Nó biết, không nói còn có thể sống một thời gian chờ đợi cơ hội xoay chuyển, một khi lời gì cũng nói ra, chờ đợi hắn chỉ có cái chết.
Mọi người khi thấy cảnh này thì đều nhíu mày.
"Vân Liệt ngươi được lắm, quả nhiên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
“Tâm Lan!"
Phượng Khuynh Tâm lạnh lùng mở miệng.
"Có mặt." Ngọc Tâm Lan chắp tay nói.
"Truyền lệnh trưởng tộc, triệt tiêu danh hiệu Tứ mạch trưởng lão, đánh vào chỗ sâu nhất trong Hỏa lao. Lúc nào hắn chịu nói, khi đó thả hắn ra đây!" "Vâng!"
Mọi người ở đây đều giật mình, nhìn thoáng qua Vân Liệt, âm thầm lắc đầu.
Hỏa lao chính là nơi Phượng Hoàng tộc trừng trị kẻ tội trạng ngập trời, tiến vào trong đó, bất luận là thân thể hay là thân hồn, mọi thời khắc đều bị thần hỏa thiêu đốt.
Tư vị đau đớn đó, với tâm tính cứng cỏi có lẽ còn có thể chịu đựng mười ngày nửa tháng.
Nhưng khi thời gian dài, cho dù tâm tính cứng cỏi như thế nào, sớm muộn cũng sẽ sụp đổ, cuối cùng rơi vào kết cục hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất.
Hơn nữa... khi thần hồn của tội nhân bị tra tấn đến mức suy yếu nhất, bọn họ có thể thi triển một số bí pháp để sưu hồn, cũng có thể lấy được tin tức mà mình muốn.
Nhìn Vân Liệt bị áp giải, Thẩm An Tại khẽ cau mày, ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng.
Thần Hoàng thụ không có ở trên người Vân Liệt, vậy hắn đã nhận được lợi ích gì từ người ngoài lén lút trộm trân bảo của nhà mình?
Hơn nữa hắn thà chết không nói, Linh tộc nhiều cường giả như vậy, chung quy cũng có cách sưu hồn.
Hắn thân là Tứ mạch trưởng lão, không có khả năng không biết những chuyện này.
Lễ nào... hắn đang chờ người đến cứu?
Nhưng cũng không đúng, những người bí ẩn mặc đồ đen kia đều nói rõ, Vân Liệt đã bị vứt bỏ, đã vô dụng.
Chẳng lẽ chỉ nói để cho bọn Tôn Ngạo nghe, để cho bọn họ buông lỏng cảnh giác?
Thẩm An Tại nghĩ mãi không ra, dứt khoát không nghĩ nữa, mà là nhìn thoáng qua thiếu niên có chút khờ ngốc phía sau mình.
Tóm lại, kế tiếp đồ đệ mình có cơ hội tiến vào Thăng Long trì là được rồi, những thứ khác không quan trọng.
Tới bây giờ, chuyện Thương Ngô năm xưa chắc đều đã sáng tỏ.
Bách Lý Nhất Kiếm hoàn toàn là để gánh tội thay, người thật sự bán đứng Phượng Hoàng tộc lúc trước chính là Tứ mạch trưởng lão, Vân Liệt.
Chính lúc Bách Lý Nhất Kiếm được gột rửa sạch sẽ, ngoại trừ đám người Bạch Xà nhất tộc và Tôn Ngạo, thì người hưng phấn nhất còn có hai người.
Một người chính là Mộ Dung Thiên, tiểu tử này cười ngây ngô không thôi, quả thực còn vui vẻ hơn cả nhặt được một tức phụ trên đường.
Mà Ngọc Phong cũng rất kích động, dù sao Bách Lý Nhất Kiếm cũng là đối tượng mà hắn sùng bái.
Bây giờ được rửa oan, hắn tự nhiên hưng phấn.
Kế tiếp thẩm vấn Vân Liệt như thế nào, chính là chuyện nội bộ của Phượng Hoàng tộc rồi, chín tộc còn lại lần lượt cáo từ.
Mà Phượng Khuynh Tâm cũng nhìn về phía Thẩm An Tại.
"Thẩm phong chủ, đã làm phiền ngươi hộ tống Bách Lý Nhất Kiếm quay về Linh cảnh, lúc trước giữ lại ngươi ở Phượng Hoàng tộc có nhiều mạo muội, mong rộng lòng tha thứ. Tiếp theo, các hạ có thể tùy ý đi hay ở."
"Thẩm phong chủ, đi theo Bạch Xà nhất tộc đi."
Bách Lý Nhất Kiếm mỉm cười, thần sắc thoải mái hơn rất nhiều.
"Chuyện này...
Thẩm An Tại nhíu mày, nhìn thoáng qua mỹ phụ sau lưng.
Ngọc Tâm Lan cũng mỉm cười, khách sáo giữ lại: "Ngược lại là đáng tiếc, vốn còn muốn Thẩm phong chủ ở lại thêm mấy ngày, thỉnh giáo dược đạo đây."
"Không, không đáng tiếc."
Thẩm An Tại nghe xong vội lắc đầu, cười ha hả nói: "Nếu Ngọc trưởng lão thành tâm muốn ta ở lại, vậy Thẩm mỗ từ chối thì thật bất kính, tạm thời lưu lại chút thời gian đi."
Nói giỡn hả, hắn đã từng nghe qua, Linh cảnh ngoại trừ Phượng Hoàng tộc và Kim Ô tộc ra thì không có đại tộc nào am hiểu luyện dược cả.
Kim Ô tộc hắn không quen nên cũng không tiện mở miệng, hiện tại có cả một Dược viên dành cho hắn luyện đan miễn phí, còn đi làm gì?
"A2"
Nụ cười trên mặt Ngọc Tâm Lan vừa mới bật lên đã cứng đờ, cho rằng mình nghe lầm.
"Thẩm phong chủ, không dám quấy rây ngươi và Bách Lý Nhất Kiếm, huống hồ chắc là Bách Lý tộc trưởng cũng muốn thiết yến đa tạ chuyện ngươi và lệnh đồ cứu người, ở lại nơi này cũng không được thuận tiện."
"Thuận tiện lắm, không có việc gì, cứ tới chạy lui một hồi thì có thể có phiền toái gì."
"Không tiện lắm..."
"Thật sự rất thuận tiện."
Thẩm An Tại Chân thành trừng mắt nhìn, dáng vẻ nghiêm túc.
"Ta..." Ngọc Tâm Lan khóc không ra nước mắt.
Gia hỏa này nghe không ra mình có ý gì sao, không phải hắn không tiện, là mình không tiện.
Đây là Dược viên của mình mài
Bách Lý Nhất Kiếm nhìn cảnh này, thân sắc cổ quái nhìn về phía Mộ Dung Thiên.
"Sư phụ ngươi không sợ Liễu trưởng lão cầm đao chém hắn sao?"
"A2"
Mộ Dung Thiên vò đầu: "Vì sao Liễu trưởng lão lại muốn chém sư phụ ta?”
Khóe miệng người trước giật một cái, tiểu tử này ngốc hết thuốc chữa, thà hỏi đầu gối còn hơn.
"Cô nam quả nữ ở chung một núi, không sợ súng cướp cò sao?"
Bách Lý Nhất Kiếm nhỏ giọng nói rõ.
"Bách Lý tiền bối, ngài nói gì vậy. Sư phụ ở lại nơi này không phải là vì Ngọc trưởng lão, người là vì dược liệu của Ngọc trưởng lão... éc!"
Mộ Dung Thiên còn chưa nói hết, Thẩm An Tại đã móc ra một nắm đan dược nhét vào miệng hắn.
"Bớt nói chuyện, ăn những đan dược này rồi trở về luyện kiếm cùng Điểm Thương tiền bối đi!"
Mặc dù nói chưa dứt lời, nhưng Bách Lý Nhất Kiếm lại nhíu mày, dở khóc dở cười, xem như hiểu rõ Thẩm An Tại có chủ ý gì.
Thẩm An Tại quay đầu, nhìn về phía Ngọc Tâm Lan cười ha ha nói: "Ngọc trưởng lão, tại hạ thật sự rất thuận tiện."
Ngọc Tâm Lan nhìn đôi mắt thành thật chân thành kia của hắn, lộ ra một nụ cười chua xót.
Hết cứu thật rồi, đuổi cũng không đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận