Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 486: Quái thú hình người?

Chương 486: Quái thú hình người?Chương 486: Quái thú hình người?
Bên ngoài thành, Vu Chính Nguyên hóa thành luông sáng bay vút đi, nhanh chóng hướng vê phía xa.
Giữa núi rừng, vốn phải tĩnh lặng lạ thường, giờ đây lại có nhiều tiếng động.
Chim chóc hoảng sợ bay tứ tán, thú vật chạy trốn hỗn loạn.
Tựa như có thứ gì đó trong rừng sâu khiến chúng kinh sợ vậy.
"Yêu khí..."
Vu Chính Nguyên nhanh chóng cảm nhận được một tia khí tức hung bạo thoang thoảng, hắn cau mày, tăng tốc độ.
Yêu khí này không giống với yêu thú bình thường, mà mạnh mẽ và hung bạo hơn nhiều.
Chốc lát sau, hắn đứng trên ngọn cây, nhìn xuống.
Dưới ánh trăng đỏ như máu, một con quái vật hình người đang ngồi xổm trên mặt đất, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nhai răng rắc.
Trong tay nó đang cầm một con thỏ rừng đẫm máu.
"Người?"
Vu Chính Nguyên hơi nheo mắt nhưng nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của mình.
Mặc dù thứ ở bên dưới là người nhưng cả về khí tức lẫn cử chỉ hành động đều không khác gì dã thú.
Cái dáng vẻ khát máu đó, tuyệt đối không phải người!
"Gào!"
Tiếng gầm gừ khàn khàn vang lên, con quái vật hình người như phát hiện ra Vu Chính Nguyên trên ngọn cây, đột nhiên quay đầu lại.
Đôi mắt đỏ ngầu trông vô cùng đáng sợ.
Xoetl
Trong nháy mắt, con quái vật này đã biến mất tại chỗ.
"Nhanh thật!"
Đồng tử Vu Chính Nguyên co rút, cảm giác nguy hiểm của tử vong ập đến trong nháy mắt.
Hắn không dám do dự chút nào, lập tức thi triển Độn Hư phù vừa mới lĩnh ngộ, thân hình xuất hiện trên một cây khác.
"Thiên Lôi phù, đi!"
Không dám khinh thường, toàn thân Vu Chính Nguyên lóe lên tia chớp đen, hóa thành từng luồng sáng chém về phía trước.
Xoetl
Tiếng nổ vang lên, khói đen cuồn cuộn.
Nhưng khi khói bụi tan đi, sắc mặt hắn lại đại biến.
Con quái thú hình người kia hiển nhiên không hề hấn gì!
Thiên Lôi phù cửu phẩm, vậy mà ngay cả lông của nó cũng không phá nổi!
"Thân thể của con quái vật này... đạt Xung Hư!"
Trong lúc kinh hãi, một tiếng thú gầm lại vang lên, quái thú hình người giãm một chân xuống hư không, phát ra tiếng nổ, rồi lại biến mất lần nữa.
"Phải vê báo cho sư phụ!"
Vu Chính Nguyên không dám khinh thường, lập tức đưa ra quyết định.
Với một con quái vật như vậy, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ.
Nếu để nó vào thành, với vẻ khát máu như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh phải chịu cảnh lầm than! Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị dùng Độn Hư phù để chạy thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai hắn.
Ánh sáng phù văn lưu chuyển, một dòng sông cuộn ngược, đổ ngược lên trời.
Âm!
Quái thú hình người bị dòng sông cuộn ngược này đánh bay, dòng sông cuồn cuộn chảy hàng dặm, cây cối đổ sập, tạo thành một con sông rộng lớn vô cùng.
"Nhị sư phụ?”
Nhìn thấy lão giả sắc mặt hơi đỏ bên cạnh, Vu Chính Nguyên có chút bất ngờ.
"Tiểu Vu à, ngay cả ngươi cũng có thể cảm nhận được sự bất thường ở đây, chẳng lẽ vi sư lại không cảm nhận được sao?"
Hà Bất Ngữ vuốt râu, nhàn nhạt nói, rồi nhìn chăm chú về phía trước.
Con quái thú hình người bị phù văn dòng sông đánh trôi đi, gâm lên rồi đứng dậy.
Toàn thân nó đầy máu thịt mơ hồ nhưng dường như không hề cảm thấy đau đớn, đôi mắt đỏ ngầu, một lần nữa lao tới, liều chết không sợ.
"Thiên địa kim tỏa, trói!"
Hà Bất Ngữ chỉ tay về phía trước.
Ngay sau đó, trong hư không đột nhiên xuất hiện những sợi xích vàng uy nghiêm, trực tiếp trói chặt tứ chỉ của con quái vật.
Kengl
Sợi xích bị kéo căng cứng đờ, phát ra tiếng rung chói tai.
"Gào!"
Dù con quái thú hình người có vùng vẫy, giận dữ thế nào cũng không thể giật đứt sợi xích này.
"Rõ ràng là người nhưng lại có thể chất của yêu thú, còn mất cả lý trí, kỳ lạ thật."
Hà Bất Ngữ bay tới, vuốt râu quan sát.
Còn Vu Chính Nguyên nhìn thấy cảnh này thì vô cùng chấn động.
Nhị sư phụ... lợi hại thật!
Vung tay là phù cửu phẩm, ngay cả ánh sáng phù văn hắn cũng không nhìn thấy, mà yêu nhân kia đã bị chế ngự.
Vung tay làm phù, thậm chí không cần vẽ phù!
"Còn tỉnh táo không?"
Hà Bất Ngữ tát một cái.
Chát!
Đáp lại hắn là tiếng gâm gừ khàn khàn, không có lý trí.
"Nhị sư phụ, chuyện gì xảy ra vậy?"
Vu Chính Nguyên cũng tiến lên, nghi hoặc hỏi.
"Xem ra là đã hấp thụ yêu khí mạnh mẽ, giờ đã hoàn toàn mất lý trí."
Hà Bất Ngữ cau mày, ánh mắt có chút ngưng trọng.
Chẳng biết là yêu khí gì mà có thể khiến người ta có được thể chất sánh ngang với Xung Hư cảnh?
Toàn thân người này hỗn loạn, đầy yêu khí, cũng không thể tra xét được trước đây là tu vi gì.
Nhưng có thể khẳng định là trước đây tuyệt đối không phải là thể tu.
Mặc dù trên đại lục này cũng có yêu thú tôn tại nhưng không mạnh mẽ lắm.
Thậm chí có thể sánh ngang với Niết bàn cũng rất ít.
Còn về linh tộc... cũng chưa thấy Long Chiến Thiên, Phượng Khuynh Tâm bọn họ có yêu khí nồng đậm như vậy.
Chẳng lẽ là... Ánh mắt hắn hơi nheo lại, nhớ đến Yêu Thần giáo đang bá dạo hiện nay.
Chắc chắn có liên quan đến bọn chúng!
"Tiểu Vu, tiếp theo e rằng không thể dẫn ngươi đi du ngoạn khắp nơi nữa rồi."
Ánh mắt Hà Bất Ngữ lóe lên, nghiêm túc nói.
"Là vì con quái vật này sao?" Vu Chính Nguyên nhìn về phía yêu nhân bị kim tỏa trói buộc.
"Chuyện này e rằng không đơn giản, chúng ta trước tiên hãy đưa tên này về Thần Phù điện, có lẽ sư bá ngươi biết được điều gì đó."
"Được."
Vu Chính Nguyên vội gật đầu, vẫn là chuyện chính quan trọng, hắn không muốn tối nào cũng phải tìm cơ hội nhảy cửa sổ trốn đi.......
Nam Quyết vực, Thanh Vân phong.
"Phong chủ, Nam Quyết điện Ngọc trưởng lão có truyền tin."
Thiếu niên da ngăm đen đứng xa xa ngoài trúc viện chắp tay.
"Ngọc trưởng lão?"
Thẩm An Tại cau mày, Bách Lý Nhất Kiếm đang nghỉ ngơi ở cửa vườn thuốc cũng mở hé mắt.
Đêm hôm khuya khoắt thế này, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?
"Vâng, nói là Lang Uyên bên kia truyền tin gấp, xuất hiện một con quái vật, quân Trấn Nam thương vong thảm trọng, đã hoàn toàn mất Lang Uyên, Ngọc trưởng lão đã đi qua rồi, còn mời hai vị cũng nhanh chóng đến đó."
Theo lời tiếp theo của Lâm Tiểu Cát, Thẩm An Tại và Bách Lý Nhất Kiếm đều nheo mắt, nhìn nhau rồi hóa thành luông sáng hướng về thành nội.
Kể từ sau khi chiến sự bình định, Tiêu Ngạo Hải cũng đột phá đến cảnh Niết bàn, hơn nữa hắn cũng là kiếm tiên, mặc dù kiếm ý Trấn Hải không bằng Bách Lý, Điểm Thương nhưng cũng là kiếm tiên thực sự.
Có hắn đích thân trấn thủ Lang Uyên, vậy mà vẫn bị con quái vật kia phá vỡ?
Chẳng lẽ Bình Thiên Hoàng và Mạc Cương xuất hiện?...
Cực Bắc chỉ cảnh, Phong Tuyết chi Uyên.
"Gào!"
Tiếng gầm gừ như dã thú vang lên, khiến trâu xanh đang ngủ say bên vách đá không khỏi mở mắt.
Tiếng gầm gừ tàn bạo càng lúc càng xa nhưng theo sau đó là tiếng kêu thảm thiết như xé nát tâm can.
Trâu xanh từ từ đứng dậy, dừng chân nhìn về phía xa.
Dưới gió tuyết, máu nhuộm đỏ cả bầu trời.
Một số bộ lạc thổ dân đã chết nằm la liệt, những xác chết thổ dân đó thậm chí còn bị khuyết tật, dường như đã bị người ta gặm nhấm, thảm không nỡ nhìn.
"Ùm..."
Trâu xanh quay hướng về phía vực sâu không thấy đáy bên dưới, kêu lên một tiếng, nhưng mãi vẫn không có tiếng đáp lại.
Dường như những người bên dưới đã không còn thời gian để quan tâm đến những chuyện bên ngoài.
Thấy vậy, trâu xanh cũng không gọi nữa, mà chỉ chăm chú nhìn về phía xa.
Hơi thở tàn bạo đẫm máu khiến nó cảm thấy có chút bất an. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận