Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 152: Trịnh mỗ ta một thân khí khái...

Chương 152: Trịnh mỗ ta một thân khí khái...Chương 152: Trịnh mỗ ta một thân khí khái...
"A2"
Tiêu Cảnh Tuyết rõ ràng có chút sửng sốt.
Thẩm An Tại mỉm cười, ngồi xổm xuống, mở miệng nói với Thiên Nhạc.
"Thiên Nhạc, nàng là nhị sư tỷ của ngươi, ngươi còn có một đại sư huynh tên là Mộ Dung Thiên, là Kiếm tiên tương lai của Đại An triều, sau này chúng ta sẽ là người một nhà."
Thiên Nhạc gật đầu, biểu thị đã biết.
"Được rồi, mang tiểu sư đệ của ngươi đi làm quen sơ qua Thanh Vân phong, thị lực của hắn không tốt lắm, ngươi phải tường thuật tỉ mỉ với hắn."
Thẩm An Tại quay đầu dặn dò Tiêu Cảnh Tuyết.
Người sau gật đầu, đưa tay muốn nắm tay tiểu sư đệ.
Nhưng mà Thiên Nhạc cảnh giác lui vê sau một bước, nắm chặt tay Thẩm An Tại, dẫn tới Tiêu Cảnh Tuyết sững SỜ.
Thẩm An Tại có chút bất đắc dĩ, lại có chút đau lòng.
Hắn lại ngồi xổm xuống một lần nữa, giọng nói nhu hòa, lời nói thấm thía mở miệng với Thiên Nhạc.
"Đừng sợ, nếu như Nhị sư tỷ hay Đại sư huynh dám khi dễ ngươi, ngươi nói cho vi sư, vi sư thay ngươi đánh bọn họ."
Thiên Nhạc lại nắm lấy tay hắn, cẩn thận từng li từng tí viết chữ.
"Ta mệt rồi."
Thẩm An Tại sững sờ, sau đó gật đầu.
"Tốt, vậy ngươi trước nghỉ ngơi ở phòng đại sư huynh đi."
Nói xong, hắn mang theo Thiên Nhạc đi đến phòng của Mộ Dung Thiên, thẳng đến khi đưa Thiên Nhạc lên giường.
Người sau trước khi ngủ, vẫn gắt gao nắm chặt tay Thẩm An Tại không dám buông ra.
Có lẽ bởi vì mới đến một môi trường xa lạ, sợ lỡ ngủ một giấc khi dậy sẽ không thấy Thẩm An Tại đâu.
Có lẽ bởi vì trong cả Thanh Vân phong quá chỉ to lớn này, hiện tại hắn chỉ tin tưởng một người.
Thiên Nhạc hẳn là đã thật lâu không được nghỉ ngơi, giờ phút này đang nằm trên giường thoải mái dễ chịu, chỉ chốc lát sau hô hấp đã dần chậm lại.
Nhưng hắn vẫn như cũ nắm chặt tay Thẩm An Tại không chịu buông ra.
Tiêu Cảnh Tuyết đứng ở một bên, cái miệng nhỏ nhắn hơi há ra, không biết nói cái gì.
Tiểu sư đệ trước mắt tựa hồ... làm gì cũng rất cẩn thận.
Sự cảnh giác trầm ổn vốn không nên xuất hiện trên mặt hài đồng tám chín tuổi kia, làm cho người ta không khỏi cảm thấy có chút chua xót trong lòng.
"Sư phụ, tiểu sư đệ hắn là sao?"
Tiêu Cảnh Tuyết do dự, nhỏ giọng hỏi thăm.
Thẩm An Tại khẽ lắc đầu, nói qua một lần chuyện mình đi vào thành rèn sắt, sau đó gặp được tiểu gia hỏa này.
Nghe tiểu sư đệ nhà mình không chỉ hai mắt bị mù, ngay cả lưỡi cũng bị cắt mất, Tiêu Cảnh Tuyết che miệng không dám tin nhìn đứa bé ngủ say trên giường.
Ánh mắt có chút đau lòng, thương hại.
Một đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch lại có kinh nghiệm thê thảm như vậy, quả thật khiến lòng người chua xót.
Nếu không phải sư phụ nhà mình ngẫu nhiên vào thành phát hiện ra hắn, e rằng trong một đêm mưa gió nào đó, hắn sẽ lặng lẽ chết đi, sẽ không ai hay biết hắn đã từng sống trên cõi đời này. "Đúng rồi, đừng nói quá nhiều với tên ngốc Mộ Dung Thiên kia, tâm tính hắn thẳng thắn, khó tránh khỏi trong lúc lơ đãng sẽ chạm đến chuyện thương tâm của lão tam."
Thẩm An Tại nhớ tới cái gì, dặn dò mở miệng.
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Được rồi, đi chuẩn bị cơm tối đi, đợi lão tam tỉnh hẳn là sẽ đói bụng."
Thẩm An Tại vẫy tay nói.
Mặc dù hắn đã luyện hóa dược lực cho Thiên Nhạc, nhưng mới tới Thanh Vân phong, tự nhiên cũng phải làm một bữa tiệc chiêu đãi lớn một chút.
Tiêu Cảnh Tuyết nghe vậy, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
"Sư phụ... đệ tử không biết nấu cơm, sư huynh cũng không có ở đây..."
Thẩm An Tại sửng sốt, hắn nhìn thoáng qua cánh tay đang bị nắm chặt lấy, nhất thời có chút khó khăn.
Cái này không thể được, cũng không thể để lúc Mộ Dung Thiên không ở đây, mình sẽ phải kiêm việc nấu cơm được?
Trù nghệ của đệ tử phòng bếp Linh Phù sơn cũng không phải thượng giai, nên tìm ai nấu cơm đây?
Hắn sờ sờ cằm, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời.
Đúng rồi, tay nghề của Lão Trịnh hình như không tệ, tay nghề của các đệ tử trong Thanh Phù phong đều là do chính tay hắn dạy.
Vừa lúc nghe nói hai ngày trước Thanh Phù phong lại mua một nhóm Ngũ Linh áp nuôi nhốt ở trong phong, lão tam còn là mới đến, cũng nên bồi bổ cho tốt.
"Cảnh Tuyết, ngươi đi Thanh Phù phong kêu Trịnh trưởng lão tới đây giúp đỡ, mở một bữa tiệc lớn. Không phải hắn mới mua linh cầm sao, cũng bắt một con tới luôn."
"A2"
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ nhếch miệng nhỏ: "Nhưng mà Trịnh trưởng lão sẽ đồng ý sao? Linh câm bọn họ mua đều nhốt ở trong sân sau núi, còn bố trí đại trận trông coi, bắt không được đâu."
Nàng có chút bất đắc dĩ.
Sư phụ mình đang suy nghĩ gì vậy, thân là Phong chủ một phong, lại tự hạ thấp thân phận làm đầu bếp của Thanh Vân phong sao?
"Không có việc gì, ngươi câm lấy một cân Ngộ Đạo đan ngũ phẩm này đi qua, để hắn say ngất đi."
Thẩm An Tại vung tay áo, một cái vò sứ nhỏ liền xuất hiện trên mặt đất.
Tiêu Cảnh Tuyết hơi kinh ngạc.
Không ngờ sư phụ luôn keo kiệt vơ vét người ngoài, hôm nay hào phóng như vậy.
"Được.....
Không bao lâu sau, chính đường của Thanh Phù phong.
"Cái gì!2 Thẩm An Tại hắn coi Trịnh Tam Sơn ta là cái gì, vậy mà bảo ta đến Thanh Vân phong làm đầu bếp nấu cơm cho hắn?"
"Quận chúa xin trở về đi, việc này tuyệt đối không có khả năng, Trịnh mỗ ta tuy nghèo rớt mồng tơi, nhưng trên người vẫn còn khí khái, tốt xấu gì cũng là người đứng đầu một phong, bảo ta đi làm không công cho hắn nghĩa là gì?
"Sư phụ nói, nếu ngài nguyện ý, một cân Ngộ Đạo đan ngũ phẩm này xem như thù lao."
Tiêu Cảnh Tuyết đặt vò sứ xuống đất.
"Ngộ Đạo đan?" Trịnh Tam Sơn nhíu mày: "Có hiệu quả gì?"
"Bảo trì ý thức hải thanh minh, tăng cao ngộ tính."
"Chính Nguyên, ngươi đi chuẩn bị đi."
"Chuẩn bị cái gì?" Vu Chính Nguyên sửng sốt. Trịnh Tam Sơn trực tiếp gõ đầu hắn một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mở miệng.
"Ngươi nói xem là chuẩn bị cái gì? Đi bắt vịt vớt cá, mang theo nồi niêu xoong chảo đến Thanh Vân phong chứ gì!"
"...
Vu Chính Nguyên buồn bực, vừa rồi không phải sư phụ nhà mình mới nói cái gì khí khái sao?
Khí khái đâu?
Cốt cách ngài đâu rồi?
Vừa an bài đồ đệ xong, Trịnh Tam Sơn vừa xoa xoa tay cười ha hả đi tới trước mặt Tiêu Cảnh Tuyết.
"Vậy, quận chúa à, hôm nay ta nấu một ngày, ngày mai thì sao, ngày mai nữa thì sao?"
Chấp Pháp đường, trong phòng tối.
Nham Lý đứng trong phòng, bên cạnh còn có phó đường chủ Chấp Pháp đường, Chu Tề.
Giờ phút này ánh mắt hắn lạnh lùng gõ ba lần lên một khối gạch.
Không bao lâu, viên gạch vuông run rẩy bắn ra.
Trên đó có đặt một cái túi thú màu đen.
Hắn cầm lấy túi thú, hai mắt híp lại, trong mắt hiện lên sát ý.
Ẩn tính mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, hôm nay tổng bộ rốt cuộc nhớ tới hắn.
Hắn cũng không phải là đường chủ Chấp Pháp đường Nham Lý của Linh Phù sơn gì đói
Mà là đàn chủ Thanh Xà đàn của Ma giáo!
"Huyền Ngọc Tử, hừ hừ, nhiều năm như vậy các ngươi vẫn coi ta là ngoại nhân, thậm chí trước kia khi Thẩm An Tại chưa từng triển lộ ra thủ đoạn nghĩa phụ của hắn lưu lại, ngươi vẫn luôn thiên vị hắn, làm cho một vị đàn chủ khác của ta chậm chạp không được thượng vị, ta sẽ khiến ngươi hối hận."
Hắn nghiến răng nghiến lợi, vô cùng căm hận mở miệng.
Bên cạnh, sắc mặt Chu Tề cũng âm lãnh.
Nhiều năm qua như vậy, sở dĩ Nham Lý vẫn luôn nhằm vào Thanh Vân phong, chính là muốn đuổi Thẩm An Tại đi, để hắn trở thành phong chủ Thanh Vân phong, trắng trợn thu nhận đệ tử Ma giáo.
Song đám người Huyền Ngọc Tử này lại luôn nghĩ tới tình xưa, khiến một tên phế vật Đoán Thể hậu kỳ làm phong chủ nhiều năm như vậy, nuôi hắn không công!
Có điều chờ đợi nhiều năm như vậy vẫn chờ được cơ hội!
Lúc Huyền Ngọc Tử bế quan độ kiếp, chính là ngày chém giết chưởng môn Linh Phù Sơn này!
Mặc dù tu vi hai người bọn họ chỉ là Quy Nguyên cảnh, nhưng trong túi thú có chứa hai con yêu thú Thiên Linh cảnh đỉnh phong.
Đến lúc đó Huyền Ngọc Tử nào có thuật phân thân, chết không thể nghi ngời
Bạn cần đăng nhập để bình luận