Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 240: Kế tiếp, đến phiên Thẩm mỗ

Chương 240: Kế tiếp, đến phiên Thẩm mỗChương 240: Kế tiếp, đến phiên Thẩm mỗ
"Không thể vận khí, lực lượng Hoang Vu này vô cùng vô tận, đừng để nó chạm đến căn nguyên tâm mạch của ngươi."
Thẩm An Tại trầm giọng mở miệng.
"Được!"
Phượng Khuynh Tâm gật đầu.
Mình là luyện dược sư cửu phẩm, cho dù không cần hắn nói, cũng có thể phân tích ra tác dụng của lực lượng Hoang Vu này.
Hiểm thật, vừa rồi chưa từng bố trí phòng bị, vậy mà suýt chút nữa bị lực lượng này xâm nhiễm.
"Thẩm An Tại, ngươi và Lâm Thanh có quan hệ gì!"
Sắc mặt Kim Ô tộc trưởng âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
Đều là luyện dược sư cửu phẩm, lại thân ở Trung châu nên đương nhiên nhận ra được châm pháp mà hắn vừa thi triển.
Nhưng ngàn năm trước Thanh tổ đã biến mất rồi, bây giờ châm pháp này lại hiện ra, khó khiến người ta không nghĩ nhiều một chút!
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Thẩm An Tại chậm rãi quay người lại, từ tốn nhìn hắn, không có bất kỳ vẻ bối rối nào.
"Chẳng lẽ... ngươi là truyền nhân của hắn?"
Sắc mặt Kim Ô tộc trưởng biến ảo, chần chờ mở miệng.
Thẩm An Tại lặng lẽ không lên tiếng, cũng không đáp lại.
"Quản ngươi có phải hay không làm gì, nhận lấy cái chết!"
Mắt thấy lực lượng Hoang Vu trong cơ thể Phượng Khuynh Tâm bắt đầu tán đi, đáy mắt tộc trưởng Kim tộc hiện lên vẻ khẩn trương.
Hiện giờ hắn đã bại lộ, nếu không lấy được Thủy Tổ long châu, tất cả đều uổng phí!
Sắc mặt hung ác, hắn lúc này duỗi tay ra.
Xuy xuy!
Ngọn lửa màu vàng cực lớn quét ngang trời, giống như một vầng mặt trời nóng bỏng đang từ từ dâng lên, trực tiếp nghiền ép về phía Thẩm An Tại.
Kim Ô thần hỏa, chỉ sau Niết Bàn thần hỏa.
Mà do một cường giả Xung Hư đỉnh phong thi triển, uy lực của nó không cần nghĩ cũng biết!
Cho dù là nước trong đầm lớn cũng nhanh chóng sôi trào, sương trắng tràn ngập.
"Thẩm An Tại, tránh ral"
Trong lòng Phượng Khuynh khẽ biến sắc, không thèm để ý đến tình huống trong cơ thể mà tiến lên ngăn cản.
"Đừng động!"
Thẩm An Tại khẽ quát một tiếng, khiến gương mặt xinh đẹp của nàng kinh ngạc.
"Ngươi sẽ chết!"
Nàng có chút lo lắng.
"Muốn giết Thẩm mỗ, Xung Hư còn chưa đủ tư cách. Ta cá là uy năng ngọn lửa này, không tới gân được Thẩm mỗ ba trượng!"
Thẩm An Tại hét lớn, mặc dù ở bên mặt có một đám mồ hôi lạnh chảy xuống nhưng vẫn đứng sừng sững bất động, áo trắng bồng bềnh.
"Ha ha ha, vậy ngươi thử xem Kim Ô Thần Hỏa của bản tọa có thể đốt hai ngươi thành tro hay không!" Kim Ô tộc trưởng giễu cợt cười to, ánh mắt đầy khinh thường.
Chỉ là một Đoán Thể cảnh, không biết đã dùng phương pháp gì để có thể ngự phong phi hành, chẳng lẽ thật sự có thể ngăn được uy năng Thần Hỏa của mình?
[Ting — nhận được lời chấp nhận, thành lập cá cược, phán định uy năng ngọn lửa không cách nào tiếp cận thân thể ký chủ ba trượng]
Thanh âm hệ thống vang lên trong đầu, Thẩm An Tại cũng thở dài một hơi.
Ngọn lửa to lớn che khuất bầu trời, phương xa, Bách Lý Nhất Kiếm, Ngọc Tâm Lan, Mộ Dung Thiên như nhìn thấy mặt trời chói chang.
Uỳnh uỳnh!
Lúc Kim Ô Liệt Nhật tới gần thì đại địa vỡ nát, sấm sét bốc hơi, giống như muốn đốt cháy vạn vật trên thế gian thành tro tàn.
Mà lực lượng cường đại như vậy, tới gân Thẩm An Tại tới cách ba trượng thì dừng lại.
Rồi giống như gió xuân gột rửa bụi trần, tuyết gặp nắng ấm nhanh chóng tan rã ra...
Thoạt nhìn, phảng phất ở trong vòng ba trượng quanh tà áo trắng kia, có một mảnh lĩnh vực vô địch, uy năng của ngàn vạn hỏa diễm đều không thể vượt qua nửa bước.
Thần sắc Phượng Khuynh khẽ giật mình, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, có chút không dám tin nhìn chằm chằm cảnh trước mắt.
Bào trắng phần phật, tơ bạc hai bên tóc mai tung bay theo gió.
Bóng lưng trung niên không tính là khôi ngô vĩ đại này chỉ đứng ở nơi đó, phảng phất như một tòa núi lớn, ngăn lại vạn trượng sóng cả, ngàn tầng sóng biển.
"Làm sao có thểt"
Khi nhìn thấy Kim Ô Thần Hỏa của mình bị chôn vùi cách Thẩm An Tại ba trượng, con ngươi Kim tộc trưởng bỗng nhiên co rụt lại, kinh hãi đến nỗi nhất thời quên cả động tác.
Hắn không thể tin được, một tên nhãi nhép đến từ Nam Quyết vực hoang vu vắng vẻ lại có thể nhẹ nhàng ngăn cản công kích của mình một cách dễ dàng như vậy!
Mình là Xung Hư đỉnh phong, thực lực đứng đầu toàn bộ đại lục Thiên Huyền!
"Kế tiếp, đến phiên Thẩm mỗ."
Thẩm An Tại khẽ lật tay phải, một cái hồ lô vàng đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Hắn khẽ ngoái đầu lại nhìn,'Phượng tộc trưởng, lần này để tại hạ thanh lý môn hộ cho Linh cảnh, được không?"
Phượng Khuynh Tâm do dự một chút, rôi nhẹ nhàng gật đầu.
"Được."
Sau khi nhận được câu trả lời, Thẩm An Tại trực tiếp mở nắp hồ lô ra.
Một tia sáng trắng nhanh chóng bay lên không, lóe lên rồi biến mất.
Sắc mặt Kim tộc trưởng ngưng trọng, cảm giác nguy cơ bỗng sinh ra, điên cuồng điều động lực lượng trong cơ thể hóa thành bình chướng ngăn cản.
Nhưng qua một hơi thở sau, hắn bỗng nhiên phát hiện mình không bị bất cứ thương tổn gì.
Hắn kinh ngạc, ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười tràn ngập cười nhạo.
"Tưởng ngươi lại tung thủ đoạn gì, hóa ra là làm màu..."
"Mời bảo bối xoay người!"
Hắn còn chưa dứt lời, Thẩm An Tại đã mím môi nhịn cười, thờ ơ nói ra một câu.
Rẹtl
Gần như là trong phút chốc, khi tất cả mọi người không kịp phản ứng, một tia sáng trắng hiện lên phía chân trời.
Thanh âm Kim Ô tộc trưởng im bặt, ý cười trên mặt cũng khựng lại.
Hắn bỗng cảm thấy mình đã bay lên, bay rất cao. Trong tâm mắt, một thi thể không đầu mặc bào vàng đang rơi xuống đất, bóng lưng kia hình như... rất quen thuộc.
Thi thể đó là của ai?
Trong mắt Kim tộc trưởng xuất hiện thần sắc nghi hoặc, sau đó liền phai nhạt đi.
Trảm Tiên phi đao, trảm nguyên thần, diệt thân thể.
Dưới một đao này, hồn phi phách tán!
Hưul
Tia sáng trắng lại lần nữa chui vào trong hồ lô trên tay Thẩm An Tại, hắn đậy nắp lại, lật lòng bàn tay, hồ lô biến mất.
Mà thi thể và đầu lâu của tộc trưởng Kim tộc cũng lần lượt rơi xuống mặt đất.
Máu tươi nóng bỏng chảy ồ ồ trên mặt đất cháy đen, bốc cháy lên Kim Ô Thần Hỏa yếu ớt.
"Chuyện này..."
Đầu Phượng Khuynh Tâm trống rỗng, đôi môi đỏ mọng mở to, như đã quên cách khép lại.
Chết rồi.
Tộc trưởng Kim Ô cùng cảnh giới với mình, thân là Xung Hư đỉnh phong cứ chết như vậy.
Tất cả thủ đoạn phòng ngự của hắn đều thành giấy dán, ngay cả ngăn cản phi đao hình thù kỳ quái kia dù chỉ một giây cũng không làm được.
Ở dưới tay Thẩm An Tại... hắn giống như một hài đồng còn chưa cai sữa.
Đúng lúc này, Phượng Khuynh Tâm bỗng hiểu vì sao Bách Lý Nhất Kiếm tôn kính người trung niên thoạt nhìn bình thường này như thế.
Vung tay một cái liền diệt sát Xung Hư đỉnh phong, còn có cả Huyền Môn Thập Tam châm của Thanh tổ...
Thẩm An Tại của Thanh Vân phong, rốt cuộc có lai lịch gì?
"Thẩm phong chủ, ngươi rốt cuộc có... cảnh giới gì?"
Phượng Khuynh Tâm không khỏi thất thần hỏi thăm.
Thẩm An Tại quay đầu lại, lộ ra một nụ cười bình thản.
"Đoán Thể hậu kỳ."
Phượng Khuynh Tâm nhìn hắn thật sâu, lắc đầu nói: "Ta không tin."
Thẩm An Tại bất đắc dĩ buông tay, sau đó ánh mắt ngưng tụ, nhìn về phía tàn thể Thần Hoàng thụ cắm rễ trên mặt đất kia.
lực lượng Hoang Vu kinh khủng đang điên cuồng dâng trào từ trong đó ra, mà Thần tính còn sót lại của thân thể tàn phế kia cũng đã biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được, vỏ cây đã khô héo cả.
Một khi Thần tính này biến mất, muốn tìm được Thần Hoàng thụ thì rất khó!
Thế lực phía sau màn đánh cắp bản thể Thần Hoàng thụ đã dính đến Chân Tổ cảnh, Thẩm An Tại không cảm thấy mình hiện tại có cơ hội đối đầu được.
Muốn hấp thu Thần tính, để cho Thương Ngô tâm hóa thành Thần Hoàng tâm...
Trước mắt chỉ có cơ hội này!
"Thẩm phong chủ, không thểt"
Nhìn thấy Thẩm An Tại như đang do dự đưa ra quyết định nào đó, sau đó đột nhiên phóng tới tàn thể của Thần Hoàng thụ, Phượng Khuynh Tâm kinh hãi mở miệng, đưa tay kéo lại nhưng vồ vào hư không.
Đầu ngón tay Thẩm An Tại đã chạm đến tàn thể Thần Hoàng thụ. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận