Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 770: So với cố hữu, ngươi quá yếu

Chương 770: So với cố hữu, ngươi quá yếuChương 770: So với cố hữu, ngươi quá yếu
Cùng với động tác càng lúc càng nhanh của Tiêu Cảnh Tuyết, nhiệt độ của Phượng Hoàng thần hỏa khiến cả phòng luyện đan trở nên nóng bức.
Thẩm An Tại và Bách Mị tiên quân đang quan sát trong bóng tối.
Bách Mị tiên quân là Bất Hủ, ẩn núp dưới bóng tối, Lam Vũ không phát hiện ra.
Càng xem, Bách Mị tiên quân càng lè lưỡi.
Tạo nghệ Dược đạo của Tiêu Cảnh Tuyết đã vượt qua rất nhiều người, nếu ra ngoài, hoàn toàn có thể lập tông khai phái.
Nếu không phải tu vi không đủ, luyện chế phải thêm nhiều bước rườm rà, e rằng nàng luyện chế Cực cảnh đan này căn bản không có vấn đề gì.
"Dược tông, thu được một yêu nghiệt..."
Bách Mị tiên quân thở dài.
Chính đạo hiện nay có thể nói là càng ngày càng cường thịnh.
"Đúng rồi, trước kia ngươi ở Linh môn, hẳn đã gặp Mộ Dung Thiên, giờ hắn đã đến chiến trường Chính Ma."
Nàng lên tiếng.
"Chiến trường Chính Ma?"
Thẩm An Tại cau mày.
Tên ngốc đó, chạy đến đó làm gì?
"Đúng vậy, giữa Đạo vực và Ma vực có một vùng đất chết, hắn hẳn là muốn rời khỏi Đạo vực nhưng với thực lực của hắn, không đủ để ngang qua hư không, xuyên qua biển sao, cho nên chỉ có thể chọn đi con đường này."
"Chờ đã, sao ngươi lại biết tin tức của hắn?"
Thẩm An Tại nghi hoặc.
"Tên kia gây ra động tĩnh lớn như vậy, bản tông chủ muốn không biết cũng khó."
Bách Mị tiên quân vuốt mái tóc dài, thản nhiên nói: "Vừa mới vào chiến trường Chính Ma, đã giết người, bị Huyết Đao môn truy sát, ngàn Thánh cảnh vây công, có thêm đại trận trấn áp, còn có một gã Thánh cảnh thất phẩm của Cự Ma tộc."
"Sau đó thì sao?”
Lông mày Thẩm An Tại động đậy.
"Sau đó à...'
Bách Mị tiên quân hơi nheo mắt: "Hắn giết sạch."
"Một trận thành danh."
Thẩm An Tại hơi thả lỏng trong lòng.
"Kiếm pháp của hắn không biết sư thừa người nào, uy lực thần thông, thế mà có thể dẫn đến dị tượng thiên địa, kiếm pháp siêu quần, càng khiến cho mọi người cảm thấy không thể chính là, hắn còn biết y thuật, vừa giết người, vừa tự chữa thương, càng chiến càng dũng, giết đến sau cùng, Huyết Đao môn không ai dám tiến lên nữa."
"Còn Cự Ma tộc thì sao?”
"Cũng bị giết, rõ ràng chỉ có thực lực Thánh cảnh nhị phẩm, không biết dựa vào bí pháp gì, tâm ma thiên địa hóa thành long hồn nhập thân, nắm bắt cơ hội chủ quan của Cự Ma tộc, một kích trí mạng."
Bách Mị tiên quân khi nói, vẻ kinh ngạc trong mắt không tan.
Yêu nghiệt như vậy, tương lai nếu không vẫn lạc, e rằng lại là đại địch của Ma đạo.
Biết được tên ngốc kia hiện tại không sao, sắc mặt Thẩm An Tại khôi phục sự lạnh nhạt nhưng lại hỏi một câu.
"Huyết Đao môn ở đâu?" Bách Mị tiên quân nhíu mày liễu, quay đầu nhìn hắn. ...
Đạo vực, Đạo môn.
Hôm nay ngoại môn Đạo môn náo nhiệt khác thường, không ngoài lý do gì khác, chỉ vì hôm nay là ngày đại tỉ ngoại môn Đạo môn.
Cũng là ngày mà tất cả các đệ tử ngoại môn phấn khích nhất.
Đạo môn rộng lớn, rất nhiều đệ tử thậm chí không có cơ hội gặp trưởng lão.
Mà hôm nay, là cơ hội không nhiều để họ có thể biểu hiện tốt, tranh thủ được trưởng lão coi trọng, thu làm đệ tử.
Tự nhiên tất cả mọi người đều dốc hết sức, chuẩn bị đại triển quyền cước.
"Lão Vân, đó chính là hai người ngươi mang về từ Linh môn?"
Có người hỏi, Vân Quyết Tử vuốt râu cười nhạt: "Đúng vậy, tư chất của hai người họ, bất kỳ ai cũng đều mạnh hơn Đạo Thành."
"Đạo Thành tuy rằng tư chất không tệ nhưng vẫn chưa tính là yêu nghiệt, ca ca của hắn là Đạo Vô Cực, hiện tại đã sắp đột phá Hoàng cảnh, e rằng đến khi Đạo môn thí luyện mở ra, hắn hẳn có thể tiếp cận ngưỡng Cực cảnh."
Một trưởng lão khác đột nhiên cau mày: "Đúng rồi, nghe nói Đạo Thành có chút mâu thuẫn với hai người ngươi mang đến, lão Vân à, tốt nhất ngươi nên điều giải một chút, đừng để tổn thương hòa khí."
Vân Quyết Tử lắc đầu: "Ngươi nhìn bộ dạng đó xem, ta có thể điều giải được sao?"
Bên dưới, trên lôi đài.
"Ô Thiên Nghị, có gan thì lên đây đấu với ta một trận, đừng rụt rè ở dưới làm rùa đen!"
Đạo Thành tay cầm phất trần, đứng trên lôi đài, sắc mặt lạnh lùng.
Hắn vẫn luôn nhớ, tên kia trước đó đã mắng mình.
"Hừ, Ô mỗ còn sợ ngươi sao!"
Trong đám người, một thân ảnh áo tím đạp không mà lên, vững vàng rơi xuống lôi đài, tay cầm một thanh kiếm gồ màu tím.
Lý Trường Sinh ở bên dưới nhìn, sắc mặt lạnh nhạt.
Một Đạo Thành nho nhỏ, hắn đã không để vào mắt.
"Đại Tứ Phương Ấn!"
Ô Thiên Nghị vừa mới hạ xuống, Đạo Thành đã ra tay.
Ấn đài khổng lồ từ trên trời giáng xuống, theo tiếng hạc trắng dài kêu.
"Đạo Thành sư huynh chính là Thánh cảnh tam phẩm, tên Ô Thiên Nghị kia hình như mới đột phá Thánh cảnh không lâu, có thể là đối thủ của Đạo Thành sư huynh sao?"
"Tuy rằng kiếm tu thực lực mạnh mẽ nhưng linh thể của Đạo Thành sư huynh cũng không yếu, không biết..."
Trong đám người, nghị luận ầm ï, không ít người còn nghi ngờ thực lực của Ô Thiên Nghị.
Nhưng mà, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, tựa như mặt trời biến mất.
"Cửu Dương, Cực Dại"
Theo tiếng kiếm reo giòn giã vang lên, một luồng kiếm quang xé rách hư không.
Ấn đài khổng lồ trên hư không trong nháy mắt bị chia làm hai, kiếm của Ô Thiên Nghị dừng lại trước mi tâm Đạo Thành ba tấc.
Giết chết trong nháy mắt!
"So với mấy vị cố hữu của ta, ngươi quá yếu."
Ánh mắt Ô Thiên Nghị sắc bén, giờ phút này hắn, tựa như lại biến thành người từng là truyền nhân Cửu Dương kiếm đạo đệ nhất Thiên Huyền giới.
Cảnh tượng này, khiến tất cả mọi người có mặt đều ngây người.
Bao gồm cả mấy vị trưởng lão bên cạnh Vân Quyết Tử, đều há hốc mồm. Bọn họ biết Lý Trường Sinh và Ô Thiên Nghị đều đã vượt qua tử lộ, tự nhiên là phi phàm.
Nhưng không ngờ, Đạo Thành là đệ nhất ngoại môn của Đạo môn, lại không chịu nổi một kích dưới tay hắn.
Hơn nữa còn là vượt cấp đánh bại, trực tiếp giết chết trong nháy mắt!
"Cửu Dương..."
Mấy vị trưởng lão ánh mắt hơi sâu, Thánh cảnh mạnh mẽ như vậy, chỉ xuất hiện trong thời kỳ hoang cổ, Thánh cảnh hiện tại so với trước kia, quả thực là một trời một vực.
Bên dưới, chỉ có Lý Trường Sinh là sắc mặt vẫn không đổi.
Đối với kết quả như vậy, hắn không hề bất ngờ.
Tuy rằng so với Mộ Dung Thiên, Đông Phương Thanh Mộc, thì Ô Thiên Nghị hơi yếu hơn nhưng cũng chỉ là hơi yếu hơn, không có nghĩa là hắn không mạnh.
"Ngươi muốn chết!"
Trên đài, Đạo Thành bị đánh vào mặt nhanh như vậy, khiến trong mắt hắn dâng lên ý hận, lập tức hai tay kết ấn, tiếng hổ gầm sói tru vang lên.
Bách thú phi nước đại, uy thế chấn động trời đất.
Nhưng mà đối mặt với tất cả những thứ này, Ô Thiên Nghị lại lộ vẻ khinh thường.
"Không chịu nổi một kích."
Kiếm dài xé gió, hóa thành chín mặt trời rực rỡ gầm rú nổ vang.
Khi ánh nắng chói mắt tan đi, lôi đài đã ngàn sang bách khổng.
Đạo Thành đã nửa quỳ trên mặt đất, mặt mũi đen nhẻm, mất hết tinh thần.
Nơi này một mảnh tĩnh lặng, tất cả mọi người đều ngây người.
Ngay lúc này, trong hư không, đột nhiên có một bàn tay khổng lồ chụp xuống, theo sau đó là một tiếng quát lạnh.
"Làm bị thương đệ đệ của ta, muốn chết!"
Uy áp khủng bố, bao phủ toàn bộ võ trường.
"Thánh cảnh cửu phẩm!"
"Là... Đạo Vô Cực!"
Có người kinh hô, Đạo Thành càng ngẩng đầu lên, sắc mặt mừng như điên.
"Ca, ca đã xuất quan rồi!"
Bàn tay khổng lồ hạ xuống, Lý Trường Sinh nhíu mày, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Ô Thiên Nghị, áo trắng tung bay, nắm chặt trường thương liền đâm ra, ý hỗn độn đen kịt trên mũi thương nồng đậm, như muốn nuốt chửng tất cả.
Âm!
Một tiếng ầm vang, Lý Trường Sinh "Đùng đùng đùng" liên tục lui về sau mấy bước được Ô Thiên Nghị đỡ lấy, khóe miệng tràn ra máu.
Thánh cảnh cửu phẩm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận