Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 344: Cũng nên cho một lí do

Chương 344: Cũng nên cho một lí doChương 344: Cũng nên cho một lí do
Tô Tân nhìn thấy hai người vậy mà nguyện ý đi theo mình đi gặp trang chủ, cũng có chút kinh ngạc.
Vấn đề lớn nhất của chuyến đi này không phải là Trương Nhất Triết mà là nữ tử trước mặt này.
Nhưng cũng tốt, tránh cho nàng phải phí thêm miệng lưỡi.
"Mời hai vị qua bên này."
Tô Tân duỗi tay ra.
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ gật đầu, mang theo Thiên Nhạc rời đi theo nàng
Ngay lúc chuẩn bị rời đi, Thiên Nhạc bỗng nhiên quay đầu.
Hắn nhìn Trương Nhất Triết vẫn đang đứng tại chỗ, thiếu niên lạnh lùng không giao tiếp với người khác giờ phút này nhẹ giọng mở miệng.
"Bảo trọng."
Trương Nhất Triết, Tiêu Cảnh Tuyết đều giật mình.
Người trước vội vàng chắp tay đáp lại: "Thiên Nhạc tiểu huynh đệ cũng vậy, bảo trọng nhiều hơn."
Thiên Nhạc nhẹ nhàng gật đầu, đi theo Tiêu Cảnh Tuyết ra ngoài, không quay đầu lại nữa.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, Trương Nhất Triết không khỏi hoảng hốt, luôn cảm thấy thiếu niên áo xám này có chút quen thuộc.
Nhưng lại không nhớ ra được.
Thẳng đến khi hắn thấy, dưới màn đêm, ngón tay Thiên Nhạc nhẹ nhàng gõ không khí.
Giờ khắc này, tên ăn mày mù trong trí nhớ tương hợp với bóng lưng thiếu niên áo xám trước mắt, khiến hắn vỗ ót.
"Không ngờ lại là... hắn ư!?"
Trương Nhất Triết kinh ngạc nhìn con đường dưới màn đêm, chưa lấy lại tinh thần.
Hắn chẳng thể ngờ, tên ăn mày ưa thích nằm sấp trên đầu tường nghe lén người khác rèn sắt. Bây giờ vậy mà biến hóa nhanh chóng, trở thành môn nhân Thanh Vân phong, là đệ tử thứ ba dưới trướng Thẩm Phong chủ!
Có thể gọi đây là... cá chép vượt Long Môn.
"Rất tốt, rất tốt."
Sau khi kịp phản ứng, Trương Nhất Triết nở nụ cười.
Khó trách, khó trách mình ngẫu nhiên nhờ người của Thiết đường trở về hỗ trợ nhìn xem, người được nhờ lại nói đã tìm hồi lâu cũng không tìm được tên ăn mày mù kia.
Vốn cho rằng hắn đã không ở trên đời này rồi, vì chuyện này mà hắn còn thở dài thật lâu.
"Tiểu gia hỏa, Thẩm phong chủ là sư phụ tốt, ngươi nhất định phải hiếu kính thật tốt..."
Hắn nhìn màn đêm thâm trầm, tự lẩm bẩm.
"Ta không có vận khí tốt như vậy, nếu như có thể, thật ra ta cũng từng nghĩ qua cuộc sống tiêu sái thúc ngựa giang hồ."
Trương Nhất Triết lắc đầu cười một tiếng, rời khỏi nơi đây.
"Tiên cũng tích góp được không sai biệt lắm, chờ Đại hội Luyện Khí chấm dứt sẽ mua một chút Tụ Địa đan đột phá trung tam cảnh, sau đó từ bỏ sự vụ Thiết đường, tìm một cô nương tốt, tìm một cảnh núi sông mỹ hảo an ổn hết đời!"...
Trên đường, Tiêu Cảnh Tuyết nhìn Thiên Nhạc bên cạnh, có chút kỳ quái.
Nhìn ra được, từ lúc đến đây, sư đệ mình đã không hề lạnh lùng với Trương Nhất Triết.
Thiết đường...
Đôi mắt đẹp của Tiêu Cảnh Tuyết chợt sáng chợt tối, sau khi suy nghĩ hồi lâu trong đầu.
Cuối cùng nhớ ra lúc trước sư phụ từng nói về lai lịch của Thiên Nhạc, nghe nói lúc ở Thiết đường có người rất chăm sóc tiểu sư đệ nhà mình.
Chẳng lẽ người kia chính là đường chủ Thiết đường của Cố Tây thành hiện tại?
Nghĩ cũng chỉ có khả năng này, nếu không cũng không cách nào giải thích vì sao tiểu sư đệ lại không xa lạ với Trương đường chủ.
Từ chuyện vừa rồi mà nói, Trương Nhất Triết này đúng là người tốt.
Trong thế giới hỗn tạp này, người như hắn không nhiều.
“Tiêu Quận chúa hình như đã đoán trước nhà ta sẽ phái người tới tìm ngài?"
Tô Tân quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người, mở miệng hỏi.
Tiêu Cảnh Tuyết mỉm cười: "Chắc chắn sẽ có người đến tìm thôi, chỉ là không ngờ người của Thần Hỏa sơn trang đến nhanh như vậy."
Ánh mắt Tô Tần lóe lên.
Quả nhiên là cố ý!
Có thể nắm giữ cổ pháp kia, đương nhiên Thiên Nhạc cũng tinh thông thuật rèn luyện cơ bản khác, căn bản không cần phô trương.
"Gia chủ ở ngay phía trước chờ hai vị."
Đi đến trước một biệt viện, Tô Tân ngừng bước chân.
"Làm phiền."
Tiêu Cảnh Tuyết lễ phép gật đầu, dẫn theo Thiên Nhạc cất bước.
Gian biệt viện này rất lịch sự tao nhã, bên trong có hòn non bộ nước chảy, đình viện thủy tạ.
Một mỹ phụ mặc áo dài màu đỏ lửa đang ngồi trong đình, cẩn thận chà lau một vòng ngọc màu đỏ nhạt.
"Vãn bối Tiêu Cảnh Tuyết, đây là Thiên Nhạc, sư đệ vãn bối, bái kiến Tô tiền bối."
"Không cần đa lễ, ngồi đi."
Tô Lưu Ly mỉm cười, ngẩng đầu ra hiệu.
Khi đến gần, nàng thấy vẻ mặt lạnh như băng của Thiên Nhạc, lông mi không khỏi run rẩy.
Giống, nét giữa lông mày có chút giống.
Nhưng... quá lạnh.
Lạnh lẽo không giống người bình thường.
Khó có thể tưởng tượng, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mới có thể khiến một đứa trẻ vốn ngây thơ hồn nhiên biến thành bộ dạng này.
Thấy được ánh mắt của nàng, trong lòng Tiêu Cảnh Tuyết hiểu rõ, thức thời không mở miệng quấy rầy.
"Thẩm An Tại... Hắn đối với ngươi tốt chứ?"
Thật lâu sau, Tô Lưu Ly mới nhẹ giọng mở miệng, đặt vòng ngọc trong tay lên trên bàn.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Thiên Nhạc bị hỏi một đằng trả lời một nẻo, giọng điệu lạnh như băng.
"Ta là trang chủ Thần Hỏa sơn trang, là tiền bối mà ngươi nên tôn kính, ngươi dám dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với ta?"
Trên mặt Tô Lưu Ly lộ vẻ không vui, dường như không hài lòng với thái độ của hắn.
"Người ta tôn kính chỉ có ba người."
"Ba người nào?”
"Sư phụ, sư tỷ, sư huynh."
Sau khi Thiên Nhạc nói xong, Tô Lưu Ly không khỏi lắc đầu nở nụ cười.
"Cái gọi là thiên địa thân sư, ngươi ngay cả phụ mẫu cũng không tính tôn kính à?" Thiên Nhạc ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đẹp ửng đỏ của Tô Lưu Ly, lạnh giọng mở miệng.
"Bọn họ không xứng."
Nàng ngẩn ra, nhíu mày mở miệng: "Ngươi có oán khí rất lớn với bọn họ?”
Thiên Nhạc nhìn nàng một cái, trực tiếp ngậm miệng không nói, đứng sau lưng Tiêu Cảnh Tuyết.
"Tô trang chủ thật có lỗi, sư đệ nhà ta không thích ăn nói, nếu ngài có gì muốn hỏi, có thể hỏi vãn bối."
Tô Lưu Ly nhẹ nhàng gật đầu, hít sâu một hơi rồi đứng lên, ngắm nhìn sao trong màn đêm.
"Kỳ thật ta không có gì muốn hỏi, mục đích các ngươi đến Bắc Đạo vực ta cũng rõ ràng, nếu như ta nói ta muốn các ngươi bây giờ trở về luôn, nếu không sẽ nhốt các ngươi ở chỗ này, mãi đến khi Đại hội Luyện Khí kết thúc, các ngươi sẽ như thế nào?"
"Cũng phải cho một lý do."
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn bóng hình xinh đẹp như lửa như lửa dưới ánh trăng.
"Lý do chính là phương pháp rèn luyện của tiểu sư đệ ngươi sẽ khiến người khác ngấp nghé, là vì sự an toàn của hắn."
Nghe câu trả lời này, Tiêu Cảnh Tuyết cười lắc đầu.
"Tô tiền bối và sư đệ nhà ta không thân chẳng quen, đến cùng là vì an toàn của hắn, hay là cũng thèm muốn phương pháp luyện khí của hắn?”
"Làm càn!"
Tô Lưu Ly đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đầy tức giận.
Rẹtl
Trong tay Thiên Nhạc lập tức xuất hiện một thanh trường đao, ngăn trước mặt Tiêu Cảnh Tuyết, mũi đao chỉ thẳng về phía trước, ánh mắt mang theo sát ý.
Nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của thiếu niên, Tô Lưu Ly thất thần, tức giận trong lòng tan đi.
"Tiểu sư đệ, không được vô lễ."
Tiêu Cảnh Tuyết nhẹ giọng quát lớn, lúc này Thiên Nhạc mới buông trường đao xuống, nhưng hàn ý trong mắt vẫn không tiêu tan.
"Thật có lỗi, là ta thất thố."
Tô Lưu Ly lại xoay người, thở dài một tiếng, chậm rãi mở miệng.
"Ngươi yên tâm, ai cũng có khả năng ra tay với sư đệ của ngươi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không, ta chỉ vì tốt cho hắn."
"Vẫn là câu nói đó, Tô gia chủ nói những lời này, dù sao cũng phải cho một lý do... đủ để cho vãn bối tin ngài, lý do ngài sẽ không làm tổn thương hắn."
"Lý do..."
Ánh mắt nàng lóe lên, lắc lắc đầu.
"Không có lý do, nếu các ngươi không nguyện ý trở về vậy ở chỗ này đợi Đại hội Luyện Khí kết thúc, ta sẽ tự đưa các ngươi trở về Linh Phù sơn."
"Như vậy à..."
Tiêu Cảnh Tuyết gật gật đầu, đứng dậy.
"Vậy xin lỗi nhé, tiểu sư đệ, đi thôi."
"Tuy ngươi đã vào cảnh giới Niết Bàn, nhưng ta muốn giữ hai ngươi lại cũng rất dễ dàng, hà tất gì phải tự chuốc lấy khổ."
Tô Lưu Ly nhíu mày.
Tiêu Cảnh Tuyết mang theo Thiên Nhạc đi ra khỏi đình, đặt chân lên nên gạch xanh.
Nàng không quay đầu lại, chỉ đứng tại chỗ nhẹ giọng mở miệng.
"Gia sư có mệnh, lần này đến là giúp tiểu sư đệ tìm người nhà, trừ phi người nhà của hắn thừa nhận không còn quan hệ gì với hắn, nếu không, thứ cho vãn bối không thể đánh đường hồi phủ hoặc là cam nguyện bị giam cầm ở đây."
Nàng hơi hơi quay đầu lại, đối diện với Tô Lưu Ly đang đứng ở trong đình, ngữ khí bình thản.
"Chuẩn tắc thứ nhất của Thanh Vân phong chính là vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ, trước khi đạt được mục đích, dù có chết cũng sẽ chết trên con đường truy tìm mục đích, cho nên nếu như ngài muốn giữ lại, vậy thì hãy chuẩn bị thật tốt để lưu lại thi thể của hai người chúng ta."
"Ngươi..."
Chứng kiến độc văn trên mặt Tiêu Cảnh Tuyết dần dần nổi lên, cùng với đao thế lãm liệt toàn thân Thiên Nhạc, sắc mặt Tô Lưu Ly không khỏi hơi trâm xuống.
Hai người này... vì sao lại bướng bỉnh như vậy?
Sao cứ muốn để tất cả mọi chuyện trở nên rõ ràng như vậy?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận