Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 435: Phong chủ, Phù Dung hiên đến yêu cầu kết sổ

Chương 435: Phong chủ, Phù Dung hiên đến yêu cầu kết sổChương 435: Phong chủ, Phù Dung hiên đến yêu cầu kết sổ
Dưới bóng đêm, bên trong dược viên có hai thân ảnh bận rộn.
Không, chính xác hơn là ba.
Hai thân ảnh vội vàng xây nhà, một cái khác đứng bên ngoài dược viên, chỉ điểm cho bên kia.
"Đúng đúng đúng, cửa sổ muốn hướng nam, như vậy tử khí thông thấu, cửa lớn hướng suối, lưng tựa núi cao..."
"Lão Thẩm, ngươi làm cái gì vậy, không phải nói giếng nước đào ở sau phòng sao, cái này gọi là xuôi chèo mát mái, phía trước có dòng suối, phía sau có giếng phun, chú ý chính là đầu đuôi âm sinh, tụ dương dưỡng khí..."
"Giường ngươi làm cao quá, nhiễm dương khí quá, phải thấp một chút mới xem như âm dương cân bằng..."
Không ngừng lải nhải, Thẩm An Tại đặt ván giường xuống, u oán nhìn người bên ngoài.
"Ngươi nói thì làm?"
"Khu khụ, ta vừa mới khôi phục...
Trịnh Tam Sơn ho khan một tiếng, cười ha hả.
"Vậy ngươi chỉ huy Chính Nguyên đi, sai lại bắt ta làm việc?"
"Tốt xấu gì ta cũng đường đường là phong chủ Thanh Vân phong, ân sư Đại An kiếm tiên danh khắp thiên hạ, người trong thiên hạ ai nhìn thấy ta mà không tôn xưng một tiếng Thẩm phong chủ, sao đến phiên ngươi ta lại thành khổ sai rồi?"
Thẩm An Tại nhìn Vu Chính Nguyên đang ngồi ghế mây bên cạnh mở miệng.
"Ý của ngươi là, đồ nhi của ta cũng là sư điệt của ngươi, ở bên ngoài bôn ba khổ cực nhiều năm như vậy, bao nhiêu lần cửu tử nhất sinh, hiện tại về nhà ngươi còn không cho hắn nghỉ ngơi một lát?"
"Sao ngươi lại làm sư thúc như vậy?!"
Nghe Trịnh Tam Sơn nói, Thẩm An Tại hít sâu một hơi, tươi cười, tiếp tục chuyển ván giường đi vào trong phòng.
"Lão Trịnh, tốt nhất là ngươi đừng khôi phục, khôi phục lại, ta tìm mười mấy tên nam tử Phù Dung hiên đến Thanh Phù phong bịt mông kêu tên ngươi.
Hắn nói nhỏ, tiếp tục làm việc.
Cố ý, lão già này nhất định là cố ý!
Tất cả mọi thứ đều đáp ta không nhớ rõ, nhưng vẫn còn nhớ rõ phương vị các loại trận pháp.
Hơn nữa con mẹ hắn còn nhìn chằm chằm mình làm việc.
Tuyệt đối là công báo tư thùi
Trước đây mình từng bắt hắn tự xây dựng Thanh Vân đại trận, tiểu tử này ghi thù, hiện tại chuyên tìm mình làm việc!
"Tốt nhất là ngươi đừng tỉnh, tốt nhất đừng tỉnh..."
Thẩm An Tại hùng hùng hổ hổ, vung tay cắt chân giường đi một đoạn, ném ván giường lên.
"Làm gì đấy, mang theo tâm tình làm việc, làm ra động tĩnh lớn như vậy, phá hỏng là ngươi tự làm lại áI"
Bên này, vừa đặt miếng giường xuống, bên ngoài liền vang lên tiếng Trịnh Tam Sơn cằn nhẳn.
Thẩm An Tại cười cười dùng sức, rón rén đặt miếng gõ thứ hai xuống.
"Trịnh Đại trưởng lão, ngài xem thế này được không?"
"Quá nhẹ, ngươi ra sức làm việc một chút được không..."
"Ra sức làm ngươi!"
Thẩm An Tại chửi âm lên, lao ra khỏi phòng.
Trịnh Tam Sơn rụt cổ lại, thấy đối há mồm thét to về phía xa.
"Cảnh Tuyết, đẩy sư huynh ngươi vào đây làm việc cho tai"...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, thẳng đến ngày hôm sau khi mặt trời hửng sáng lên, tiểu viện trong dược viên này mới xem như triệt để kiến tạo xong.
Mộ Dung Thiên quấn băng vải, khập khiếng kéo cửa viện, tóc đầy vụn gõ.
Mà Tiêu Cảnh Tuyết cũng tưới hết hoa cỏ ngoài viện, Vu Chính Nguyên cũng chỉnh ghế mây lại đúng vị trí.
Thẩm An Tại ngồi ở một bên, bắt chéo chân ngâm nga khúc hát, phải gọi là nhàn nhã.
"Lá đào trên đỉnh cao..."
"Sư bá, tường gạch đều đã xây xong rồi, còn có gì cân làm sao?”
Mộ Dung Thiên mồ hôi đầy đầu, khập khiễng hỏi.
Trong mắt hắn vẫn không có vẻ gì là kinh ngạc, Tiêu Cảnh Tuyết cũng vậy.
Thời điểm sư phụ gọi hai người bọn họ tới, còn tưởng rằng là xử lý việc vặt trong Dược Viên.
Không nghĩ tới vừa đến, đã nhìn thấy bóng người quen thuộc đã trẻ ra rất nhiều kia.
Trịnh Tam Sơn tỉnh rồi, nhưng nghe sư huynh nói thì ký ức của hắn có khiếm khuyết, cho nên hiện tại không thể cho người khác biết.
Nhưng cho dù như thế, hai người bọn họ vẫn có nhận thức càng sâu hơn về bản lĩnh của sư phụ mình.
Phục sinh người chết, tuyên cổ không có.
Nhưng sư phụ nhà mình lại làm được!
"Sư bá ngươi nói, tường gạch phải sáu lần sáu, cao một trượng dư ba, vì..."
Trịnh Tam Sơn còn chưa nói gì, thì Thẩm An Tại bên cạnh đã mở miệng trước.
"Ta không nói, là sư phụ ngươi nói." Trịnh Tam Sơn nghiêm trang mở miệng.
"Sư phụ..."
Mộ Dung Thiên buồn bực nhìn về phía trung niên ngồi trên ghế.
Vết thương của mình còn chưa khỏi hẳn, đã bị kéo đến chuyển gạch thành xây tường...
Hơn nữa còn không thể dùng linh khí, cách nói của phù sư chính là võ giả dùng linh khí xây dựng địa thế, nếu không có trình độ phù pháp, rất dễ làm nhiễu loạn địa mạch khí, khiến cho hiệu quả vốn nên có bị giảm đi ba phần.
"Sư phụ, thương thế của sư huynh còn chưa khỏi, nếu như còn có cái gì chưa làm xong, ngày mai hãng làm nhé?"
Tiêu Cảnh Tuyết tiến lên mở miệng.
Nhìn Mộ Dung Thiên vẫn còn quấn băng vải, Thẩm An Tại chuẩn bị gật đầu để hắn nghỉ ngơi, người sau lại mở miệng.
"Đúng vậy nha sư phụ, cho dù một trăm vạn kim phiếu lần trước người lấy được ở dưới giường Trịnh sư bá, cũng không mua được viện tử khí phái, linh khí tràn đầy như cái ta làm nhat"
"Phụt...'
Trịnh Tam Sơn vừa nhận lấy trà Chính Nguyên đưa tới, uống một ngụm liền phun ra ngoài, trừng to mắt nhìn chằm chằm Thẩm An Tại.
"Ai..."
Tiêu Cảnh Tuyết thở dài, hai mắt nhìn lên trời.
"Lão Trịnh, ta không có, ngươi nghe ta nói đã, ta đưa kim cho Chính Nguyên, ta còn muốn hắn dẫn cô nương trở vê..."
Thẩm An Tại trừng mắt liếc Mộ Dung Thiên, vội vàng mở miệng giải thích.
"Cô nương đâu?”
Trịnh Tam Sơn nhìn về phía Vu Chính Nguyên.
Người sau xấu hổ gãi đầu: "Sư phụ, ta còn nhỏ..."
"Thằng nhóc, đó là của cải bản vi sư tích lũy cho ngươi lấy vợ, tiền đâu?"
"Dùng rồi..." "Xéo đi, lại tạo một tòa thiên viện cho tal"
"Dạ..."
Vu Chính Nguyên gãi gãi đầu, rầu rĩ đi đốn cây.
"Còn có ngươi, ngươi trộm lợn cũng thôi đi, ngay cả tiền đóng quan tài của ta cũng cầm, Thẩm An Tại, ngươi không là con người!"
Trịnh Tam Sơn thổi râu trừng mắt nhìn chằm chằm Thẩm An Tại.
"Sư bá, quan tài sư phụ làm cho ngươi ở bên kia kìa, hắn không dùng lung tung, ngài còn có thể hưởng thụ nhiều năm lắm."
Lúc này Mộ Dung Thiên thật trùng hợp nói một câu như vậy.
Một câu này khiến Thẩm An Tại giật giật khóe miệng, Tiêu Cảnh Tuyết càng đen mặt, chống trán thở dài.
"Tiểu tử ngươi và sư phụ ngươi có cùng một cái đức hạnh, trù lão phu chết phải không, mau mau chạy đi dọn gạch!"
Trịnh Tam Sơn tức giận không ít, trừng mắt quát hắn.
"Dạ...
Mộ Dung Thiên khổ sở xoay người khập khiễng đuổi theo hướng Chính Nguyên.
"Sư huynh, ngươi chờ ta một chút..."
Hai người rời đi, Trịnh Tam Sơn nhìn chăm chú về phía Thẩm An Tại.
"Nói đi, mấy ngày nay ngươi thừa dịp ta ngủ, còn làm chuyện tốt gì?"
"Thật sự là không có."
Thẩm An Tại cười khổ một tiếng, hai tay mở ra.
Chính vào lúc này, phía ngoài cấm chế Dược Viên, thanh âm Thân Đồ Tiểu Tuyết vang lên.
"Phong chủ, Phù Dung hiên bên kia đến yêu cầu kết sổ của Trịnh phong chủ, chưởng môn nói Thanh Phù phong hiện tại tạm thời thuộc về ngài quản, để phong chủ ngài ứng trả trước."
"Phụt...'
Thẩm An Tại thiếu chút nữa hộc máu.
"Tốt, Thẩm An Tại, ta là một người chết còn biết đi dạo vườn hoa đúng không?"
Trịnh Tam Sơn nhìn hắn chằm chằm, lộ ra ý cười hiền lành.
"Lão Trịnh, ngươi tin ta, chuyện này thật sự không phải ta làm!"
Thẩm An Tại nghiêm túc giải thích, sau đó rất nhanh đã nghĩ đến đầu sỏ gây nên.
Nhất định là tên chưởng môn không biết xấu hổ kial
Mình cho hắn mượn tiền, hắn liên dựa vào Thanh Phù phong hiện tại là do mình quản, dùng danh nghĩa Trịnh Tam Sơn đi dạo vườn hoal
"Nếu không phải ngươi làm, vậy còn ai nữa?"
Trịnh Tam Sơn nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ách... Có lẽ... là dư nghiệt Ma giáo muốn làm hỏng thanh danh Linh Phù sơn?"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận