Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 288: Có cần ta bắt bệnh cho ngươi không?

Chương 288: Có cần ta bắt bệnh cho ngươi không?Chương 288: Có cần ta bắt bệnh cho ngươi không?
Thẩm An Tại cười khổ không thôi.
"Cái duyên phận này của ngươi, sau khi đi qua xác định chắc chắn Mạc Cương sẽ không triệu tập toàn bộ sứ giả của Nam Quyết điện vây công ngươi?"
"Hắn dám?"
Tôn Ngạo trợn tròn đôi mắt, xoa xoa tay.
Thẩm An Tại bất đắc dĩ lắc đầu.
Được rồi, Tôn Ngạo tính tình nóng nảy, nếu đến lúc đó Mạc Cương ghi thù, hai người này nhất định phải ra tay đánh nhau.
Cũng không biết đến lúc đó mình có thể khống chế được tình cảnh hay không.
Vừa nghĩ tới có thể sẽ phát sinh tình huống, Thẩm An Tại cũng có chút đau đầu.
Hai tên Xung Hư cảnh hậu kỳ đánh nhau, e rằng mình không ngăn cản được. ...
Một bên khác, Phục Linh thành, Mộ Dung gia.
"Bá phụ, ngài hoạt động một chút, xem còn có cái gì không khỏe không?"
Tiêu Cảnh Tuyết thu hồi ngân châm, dịu dàng mở miệng.
"Quận chúa y thuật cao siêu, tại hạ đã không còn đáng ngại."
Mộ Dung Vân Lỗi đứng lên từ trên giường, vặn vẹo tay chân, thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm thật... suýt chút nữa là sau này khỏi phải thở.
Hắn nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên ở phía sau, ánh mắt cổ quái.
Có thể chỉ vừa đâm mấy châm mà đã khiến cho một vị luyện dược sư tam phẩm như mình không thể tự cứu, nói theo một ý nghĩa nào đó, con trai của mình cũng coi như là có thiên phú dị bẩm.
"Cha, người thật sự không sao chứ?”
Ánh mắt Mộ Dung Thiên sáng ngời, lại từ trong ngực lấy ra một ít ngân châm.
Tất cả trưởng lão thấy thế, thân sắc khẽ biến, như ong vỡ tổ mà chạy trốn.
Mộ Dung Vân Lỗi cũng quá sợ hãi, vội vàng đi tới đè tay hắn lại.
"Con của ta ơi, ngươi nói xem, ngươi luyện kiếm cho tốt không được sao, còn muốn học thứ đồ chơi này để làm gì?"
"Khi còn bé ngài không phải là muốn ta học y nhất, kế thừa dược nghiệp của Mộ Dung gia sao?"
Mộ Dung Thiên nhíu mày.
Mộ Dung Vân Lôi cười khổ không thôi.
May mà trước kia mình không ép buộc tiểu tử này học y, bằng không không bị tức chết cũng bị chữa chết.
Nhi tử này của mình quả thực chính là quỷ tài dược đạo!
"Được rồi sư huynh, đừng làm khó bá phụ nữa, nếu không muội sẽ về nói với sư phụ."
Tiêu Cảnh Tuyết lắc đầu cười yếu ớt, có chút bất đắc dĩ.
"Đúng đúng đúng, Thẩm phong chủ mới trở về, ngươi còn chưa đi bái kiến, mau lên núi đi!"
Mộ Dung Vân Lôi vội vàng mở miệng, thúc đẩy Mộ Dung Thiên đi ra ngoài.
"Cha, sao ta lại cảm thấy người đang đuổi ta đi vậy?"
"Cha còn muốn sống thêm mấy năm, nghe lời, mau trở về Linh Phù sơn..."
"Vậy ta đi trước đây, ngày mai lại xuống!"
"Đi đi đi, đừng xuống nữa, ngày mai ta và mẹ ngươi đi ngoại thành giao hàng, không ở nhà."
"Ngày mết thì sao?" "Ngày mốt... cũng không có ở đây."
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn hai người họ, cười yếu ớt "Được rồi, sư huynh, sắc trời đã tối, nếu không trở về sư phụ sẽ lại mắng huynh."
"Bá phụ, vậy chúng ta về núi trước, ngài bảo trọng thân thể."
"Tốt tốt tốt, coi chừng sư huynh ngươi, ngàn vạn lần đừng để cho hắn đụng vào châm nữal"
Mộ Dung Vân Lôi liên tục gật đầu, nhìn hai bóng lưng có chút tương tự đang bước đi trên đường, khóe miệng nở nụ cười vui mừng.
Con của mình... trưởng thành rồi!
Cũng không biết lên cơn điên gì, bỗng nhiên lại nổi lên suy nghĩ học y.
Trong khoảng thời gian này, Mộ Dung gia có thể nói là gà chó không yên, đến con chó đi ngang qua cũng phải chịu mấy châm......
"Sư muội, ngươi kéo ta đến tiệm vải làm gì?"
"Ngươi còn hỏi, ngươi nhìn xem quần áo của ngươi đã biến thành bộ dạng gì rồi, cũng không biết đổi chút ít đồ vừa vặn sao?"
Tiêu Cảnh Tuyết lườm hắn một cái, lôi kéo hắn đi vào phường vải.
"Của ta, còn có của sư phụ, Thiên Nhạc, Lăng sư tỷ. chúng ta đều đặt chút y phục, vừa vặn mang về."
Hai người đi vào phường vải, ông chủ béo của xưởng vải nhanh chóng nhận ra Tiêu Cảnh Tuyết, đích thân ra tiếp đón.
"Quận chúa đại nhân đến rồi, quần áo mấy ngày trước ngài đặt mua đã xong rồi, tiểu nhân đang chuẩn bị đưa Linh Phù sơn đi, không nghĩ tới ngài còn đích thân đến đây."
"Không có việc gì, tiện đường tới đây nên lấy luôn."
Tiêu Cảnh Tuyết ôn nhu mở miệng, quay đầu dặn dò.
"Sư huynh, ngươi ở đây chờ ta, không được chạy loạn."
Đang lúc nàng chuẩn bị theo tiểu nhị vào lấy quần áo thì đột nhiên nhớ tới cái gì, hết sức nghiêm túc nhìn chằm chằm Mộ Dung Thiên.
"Còn nữa, đưa châm trên người ngươi cho ta.
"Không cần thiết phải vậy chứ..."
Mộ Dung Thiên cười khổ, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc không cho thương lượng của Tiêu Cảnh Tuyết, hắn vẫn lấy ra một thanh châm nhỏ.
Sau khi Tiêu Cảnh Tuyết cất kỹ, lại đưa tay ra lần nữa.
Hắn bất đắc dĩ lại lấy ra một cây châm thô.
Lúc này Tiêu Cảnh Tuyết mới quay người rời đi.
"Chậc chậc, Quận chúa đại nhân càng ngày càng xinh đẹp, người đẹp thiện tâm, y thuật siêu quần, cũng không biết tương lai ai có phúc phận làm phò mã."
Ông chủ mập nhìn Tiêu Cảnh Tuyết sau khi quẹo vào cửa hàng, khen không dứt miệng.
Mộ Dung Thiên nghe hắn nói, ho khan hai tiếng đi đến bên cạnh hắn: "Chưởng quầy, ta thấy vẻ mặt ngươi khí hư mạch yếu, bựa lưỡi bạc bệnh, có lẽ là bị bệnh, có cần ta bắt bệnh cho ngươi không?"
Ông chủ mập rõ ràng kinh ngạc, quay đầu kinh ngạc nói: "Mộ Dung công tử cũng biết y thuật?"
"Còn không phải sao, ta và quận chúa chính là đồng môn của nhau, nàng cũng biết, chẳng lẽ ta không thể biết, hơn nữa, nhà ta làm nghề gì ngươi quên rồi sao?"
Người trước ngẩn người, sau đó cảm thấy quả thực có chút đạo lý, liên hưng phấn gật gật đầu.
"Gần đây đúng là cảm thấy khi tán gẫu với nội nhân có chút lực bất tòng tâm, chọc cho nàng mấy đêm cũng không cho ta vào phòng, vậy phải làm phiên Mộ Dung công tử rồi?"
"Dễ nói, dễ nói." Mộ Dung Thiên nhếch miệng cười, từ phía sau mông lại lấy ra một cây ngân châm.
"Không sai, mấy kiểu dáng này, dùng băng tằm để làm mấy mẫu thêu khác nữa của phụ vương ta, rồi đưa đến phủ Trấn Nam vương."
Sau khi kiểm hàng xong, ánh mắt Tiêu Cảnh Tuyết lộ ra vẻ hài lòng.
"Vâng." Tiểu nhị vội vàng gật đầu.
"Không tốt, chưởng quầy bị đâm cho phun máu mũi rồi!"
"Sư muội, ta đột nhiên nhớ tới còn phải mua bánh ngọt cho Lăng sư tỷ, ta đi trước đây, ngươi tự về núi đi, không cần tìm tai"
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên huyên náo lên.
Nghe động tĩnh bên ngoài, Tiêu Cảnh Tuyết không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì, không khỏi vỗ trán, cắn răng.
"Mộ, Dung, Thiên"...
Thanh Vân phong, Luyện Khí đường.
Đương đương đương...
Tiếng rèn thanh thúy không ngừng vang lên, thiếu niên mình trần ra trận, nhắm chặt hai mắt, nắm thiết chùy còn cao lớn hơn hắn mà quơ qua vẩy lại.
Thiếu niên dáng người nhỏ gầy, nhưng thiết chùy kia lại rất lớn, nhìn qua có chút cảm giác không hòa ái.
Hết lần này tới lần khác chùy sắt trong tay hắn lại nhẹ như lông hồng, thậm chí bị vung ra tàn ảnh.
Thẩm An Tại tựa bên khe cửa, nhìn vào bên trong.
Trên tường đã treo đầy các loại Linh khí, đao thương côn bổng, khôi giáp thiết thuẫn, thậm chí một ít binh giáp kỳ môn cực kỳ hiếm thấy cũng được rèn ra.
Nhiều nhất là Hoàng giai, mà cao nhất là một thanh hoành đao Huyền giai trung phẩm.
"Nửa năm không gặp, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này đã có thể tạo ra Huyền giai linh khí."
Thẩm An Tại lẩm bẩm hai tiếng, hài lòng gật đầu.
Trình độ rèn khí như vậy, nếu ở trong Thiết đường cũng có thể tọa trấn một phương.
Xem ra mấy ngày nay không có mặt mình, Thiên Nhạc đã tốn không ít tâm huyết tự luyện rồi.
Mà thiên phú luyện khí của hắn, từ lúc Thẩm An Tại vừa dạy hắn đã hiển lộ.
Lúc đó hai mắt Thiên Nhạc còn chưa khôi phục, chỉ dựa vào thính lực là có thể nghe ra mỗi một chùy của mình nện xuống nặng hay nhẹ.
Chẳng qua...
Lông mày của Thẩm An Tại dần nhíu lại.
Không còn Vô Khuyết Hoang Thể, cả đời này không thể thăng cấp Càn Khôn cảnh.
Cái này chung quy cũng là một chuyện phiền toái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận