Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 439: Khách khứa tám phương

Chương 439: Khách khứa tám phươngChương 439: Khách khứa tám phương
Một tháng nói dài hay không, nói ngắn thì không ngắn, nháy mắt là qua.
Mà tháng này, vị trí trung tâm của Phục Linh thành, cũng kiến tạo nên một tòa cung điện nguy nga cao ngất.
Khác với màu đen sâm nghiêm của Nam Quyết điện, bức tranh Thẩm An Tại đưa ra là cổ kính, tương tự như phủ đệ của những thân vương nơi quê nhà.
Ngoài cửa còn có hai con sư tử đá, do Thẩm An Tại tự mình cầm đao.
Miệng ngậm châu, nhìn qua cực có linh tính, lại không mất vẻ trang nghiêm, gạch ngói xanh gạch đỏ thoạt nhìn càng làm cho người ta không tự chủ được sẽ nhìn thêm hai lần.
Ba chữ kim loại lớn, cũng là do Huyền Ngọc Tử tự mình tới hoàng thất Đại An, do An hoàng tự tay làm, cực kỳ khí thế.
Nhìn qua thì kiến trúc như vậy ở bên trong Phục Linh thành quả thật vô cùng tao nhã, lại không mất vẻ uy nghiêm.
Những người đi ngang qua đều liếc mắt nhìn nhiều lần, kinh ngạc vì Quỳnh Lâu Ngọc Vũ này.
Một tháng qua, toàn bộ bốn phương triêu Đại An đều khách tới từ mọi nơi.
Nhất là Phục Linh thành, người năm châu bốn bể nối liền không dứt, thuốc của Mộ Dung gia gần như là vừa mới có đêm qua, ngày hôm sau liền bị quét sạch.
Hiện tại dược điền nhà bọn họ không trồng kịp được linh dược, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy đoàn xe Thân Đồ gia tới vận chuyển hàng sáng sớm.
Sáng sớm hôm sau, trên đường phố ở Phục Linh thành chật kín người.
Người tụ tập phía ngoài ở lầu quỳnh điện ngọc kia nhốn nháo, ai nấy đều rướn cổ nhìn vào trong xem.
Đệ tử của Linh Phù sơn cố gắng duy trì trật tự, ngay cả quân hộ thành Phục Linh thành vốn là do hoàng thất an bài đều tới.
Nếu không phải chiến sự với Bình Thiên triều ngày hôm nay rất căng thẳng, đoán chừng Bạch Ngọc quân cũng sẽ đến.
Chỉ vì hôm nay là ngày phong chủ Thanh Vân phong Thẩm An Tại, đảm nhiệm chức điện chủ Nam Quyết điện.
Tất cả thế lực gân như đều dời ánh mắt về phía nơi đây, muốn nhìn một chút nhân mạch của Thẩm An Tại rốt cuộc rộng đến cỡ nào, hôm nay sẽ có những ai đến.
Cổng vào điện, hai người Mộ Dung Thiên và Tiêu Cảnh Tuyết tự mình ra cửa đón khách.
"Nhìn xem, đó chính là Đại An kiếm tiên, đại đệ tử Thanh Vân phong!"
"Quả thật là thiếu niên anh hùng, không thẹn với danh kiếm tiên!"
"Đúng vậy, không hổ là sư huynh quận chúa, nghe nói hôm nay tạo nghệ về dược đạo của quận chúa, đã ngang hàng với Yêu vương của Dược Vương cốc!"
"Ngang hàng? Sao ta nghe nói bản lĩnh của quận chúa còn lợi hại hơn nhiều so với Dược Vương, nói là trong đám người trẻ tuổi, nàng so với Bạch Diệu Linh Thiên Tịch độc thể kia cũng hơn mấy phần."
"Nghe đồn càng là nói, dựa vào tư chất dược đạo của nàng, tương lai vô cùng có thể thành tựu còn cao hơn so với Huyền Vu và Phượng Hoàng tộc trưởng?"
Vô số âm thanh nghị luận vang lên liên tiếp, dẫn tới sợ hãi thán phục liên tục.
"Cao hơn luyện dược sư cửu phẩm sao? Vậy chẳng phải là trên cửu phẩm rồi, đó là cảnh giới gì?"
"Cửu phẩm vi tôn, trên cửu phẩm, sợ là Đế giải"
"Ôi, chẳng lẽ Đại An ta có một vị đệ nhất Kiếm tiên, còn muốn có thêm một vị Dược Đế nữa sao?"
Nhìn hai sư huynh muội trước cửa, vẻ mặt mọi người đều cuồng nhiệt sùng kính.
Thân là người của Đại An, đương nhiên bọn họ nguyện ý nhìn thấy quê hương mình cũng xuất hiện những cường giả đủ để ghi vào sử sách, lưu truyền thiên cổ. Về sau ra ngoài cũng có tư cách để khoác lác.
Ví dụ như: "Ngươi biết Kiếm tiên Đại An và Dược Đế Nam Vực không, đó là đồng hương của ta, trước kia ta từng gặp bọn họ!" Nói như vậy.
"Thần Hỏa sơn trang đến!"
"Thiết đường Bắc Hải đến!"
"Nhạn Hồi sơn đến!"
Sau tiếng hô từ tiên đường vang lên, Mộ Dung Thiên và Tiêu Cảnh Tuyết vội vàng tiến lên nghênh đón.
Ba tông Luyện Khí ở Bắc Đạo vực, hầu như có thể đại biểu cho hơn phân nửa Bắc Đạo vực, về phần một nửa còn lại gồm Thác Bạt gia cùng với thế lực phụ thuộc... tốt nhất vẫn là không nên đến.
Dưới sự tiếp ứng của Tiêu Cảnh Tuyết, đám người Tô Lưu Ly, Đoan Mộc Khung lần lượt tiến vào điện, mỉm cười chúc mừng Thẩm An Tại, hơn nữa còn dâng lên hạ lễ.
Thân là ba tông, có nhiều tiên đương nhiên không cần phải nói.
Linh khí Địa giai ba ngàn món, linh khí Thiên giai cũng là một món, cộng thêm rất nhiều tài liệu luyện khí quý hiếm.
Như thế này khiến Thẩm An Tại cười đến không ngậm nổi miệng.
Phía sau ba tông Luyện Khí chính là mười tộc Linh cảnh, do Phượng Khuynh Tâm, Bách Lý Hàn Phong dẫn đội.
Hạ lễ cũng là làm cho người chấn động, Tiên Thiên chí bảo năm kiện, Xích Vũ ấn năm miếng.
Tiên Thiên chí bảo tạm thời không nói đến, Xích Vũ ấn này, chính là đại biểu tư cách có thể tiến vào Năm Đại Thánh Địa Linh cảnh!
Ý là, có năm cái Xích Vũ ấn này, ít nhất về sau Linh Phù sơn còn có thể sinh ra năm vị cường giả thượng tam cảnh!
Tư chất đã chẳng còn là thứ để so sánh nữa rồi!
Đã có Thăng Long trì Dịch Cân Tẩy Tủy, thoát thai hoán cốt!
Về phần Thần Phù điện, có Hà Bất Ngữ ở đây, bên kia cũng không có người đến.
Chẳng qua... Đồ vật của Phù Tôn, có thể nói trong hơn nửa ngày nay, đây là phần quà mừng trân quý nhất được nhận!
Một tòa Cửu phẩm đại trận đặc chế cho Linh Phù sơn!
Hắn tự mình giao trận bàn cho Thẩm An Tại, đồng thời trước mặt tất cả tân khách, tuyên cáo mình thu đồ đệ.
Phù Tôn thu đồ đệ, chuyện này lại một lân nữa nhấc lên sóng to gió lớn.
Mấy trăm năm nay, Phù Tôn chưa từng thu đồ đệ, không ngờ hôm nay lại thu Vu Chính Nguyên của Linh Phù sơn làm thân truyền!
Rất nhanh đã trôi qua một buổi sáng, rất nhiêu khách đến lần lượt ngồi xuống.
Thẩm An Tại nâng ly cạn chén, cái gì nên đến trên cơ bản đều đã tới.
Cái thiếu duy nhất chính là Liễu Vân Thấm, có lẽ là có chút cố ky nên không đến đây.
Chính vào lúc mặt trời sắp lên cao, trong đám người đường phố bỗng nhiên truyên đến tiếng chân.
"O òooo Ọ òooo."
Nương theo đó còn có tiếng trâu bò nặng nề kia.
Đường phố tách ra hai bên, Tiêu Cảnh Tuyết và Mộ Dung Thiên đang chuẩn bị ra nghe ngóng, lập tức sửng sốt.
Một con trâu xanh từ từ tiến đến, một thanh niên mặc đạo bào lười biếng ngồi trên lưng trâu, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ đuôi chó, hai tay xuyên ống tay áo.
"Đông Phương Thanh Mộc?”
Có người kinh ngạc lên tiếng, sau đó lập tức có người hỏi thăm thân phận người này.
Khi biết hắn là một trong bốn đại Kiếm tiên, truyên nhân của Ngự Kiếm tiên, cũng ồn ào cảm khái. Trong thế lực các phương, tụ hội ngày hôm nay có một nửa, thậm chí tán tu thành danh đều đến, tỉ như Huyền Vu, giờ có Tam Hoa kiếm tiên, Đông Phương Thanh Mộc.
Đương nhiên, kỳ thật có rất nhiều thế lực Thẩm An Tại cũng chưa từng gặp qua, bọn họ hoàn toàn là thuận thế mà đến, muốn lăn lộn cho quen mắt.
Đối với loại người này, Thẩm An Tại cũng không yên tâm, khách sáo mà thôi.
Hôm nay hắn phất lên, bọn họ tề tụ lại, hắn thất thế, những người này cũng là chạy nhanh nhất.
"Sao ngươi cũng tới đây?”
Mộ Dung Thiên có chút kinh ngạc.
"Lời gì thế, Đạo gia không thể tới xem lễ sao?"
Đông Phương Thanh Mộc móc móc lỗ tai, có chút xem thường câu hỏi của hắn.
"Có thể."
Mộ Dung Thiên gật đầu, sau đó duỗi tay.
"Làm gì vậy?"
"Hạ lễ!"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng thời trừng mắt nhìn nhau.
"Cái kia... Đạo gia đang rất bận, nếu không... lân sau thì sao?"
"Vậy không được, hơn nữa lúc trước ngươi mượn ta một kiếm, còn chưa trả đây này!"
"Khụ khụ, lần sau, lần sau sẽ..."
Đông Phương Thanh Mộc ho khan hai tiếng, sờ soạng trong tay áo một hồi, cuối cùng cũng lấy ra một khối thịt khô cứng.
"Ngươi cũng biết, ta đi theo sư phụ thường xuyên du lịch bốn phương, trên người không có tiền, ngươi đừng ghét, thứ đồ chơi này ngoại trừ khó nhai vẫn là ăn ngon."
Hắn đưa miếng khô ra, vẻ mặt Mộ Dung Thiên cổ quái.
Tiêu Cảnh Tuyết thấy vậy, cười ôn nhu kéo Mộ Dung Thiên về phía Đông Phương Thanh Mộc.
"Tam Hoa Kiếm tiên có thể đến đã là lễ vật tốt nhất rồi, sư huynh này của ta đãi ngộ không chu toàn, mong rằng các hạ rộng lòng tha thứ, mời đi bên này."
"Hắc, Tiêu cô nương hữu lễ."
Đông Phương Thanh Mộc cười cười, chép miệng với Mộ Dung Thiên.
Ý như là đang nói: Nhìn xem sư muội nhà ngươi rất biết cách đối nhân xử thế, lại nhìn tiểu tử ngươi, chậc chậc...
Khi Đông Phương Thanh Mộc cưỡi trâu vào điện, trong đại điện quảng trường đã là khách và bằng hữu chật ních.
Không ít thế lực nhất nhị lưu thấy được Đông Phương Thanh Mộc, hai mắt đều sáng ngời, nhao nhao đi lên nói chuyện phiếm.
Hắn ứng phó một hồi, nhận ra không dứt được, dứt khoát ngáp một cái, ngửa mặt nằm trên lưng trâu, khò khè khò khè.
Bạn cần đăng nhập để bình luận