Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 178: Ăn kẹo đi

Chương 178: Ăn kẹo điChương 178: Ăn kẹo đi
Phát hiện cử động vừa rồi của Chính Nguyên là cố ý, vì tìm cơ hội hủy đi trùng mẫu nên sắc mặt Hạ Anh khó coi muốn nhỏ ra nước.
"Thiên phú của ngươi không kém, phế vật sư phụ mà ngay cả Sơn Hà phù còn không học được kia hoàn toàn không cách nào giúp ngươi trở thành cường giả chân chính!"
"Gia nhập giáo ta, ngươi đạt được rất nhiều chỗ tốt, thực lực, mỹ nhân, quyền thế, muốn gì có cũng cóI"
Mặc dù trong lòng vô cùng giận dữ, nhưng Hạ Anh vẫn đè nén tức giận, muốn tiếp tục lôi kéo.
Dù sao cũng chỉ là một con mẫu trùng chết, không có nghĩa là hắn chỉ có một con.
"Phil"
Vu Chính Nguyên trực tiếp nhổ một ngụm nước miếng lên mặt hắn, cười nhạo mở miệng.
"Tuy thực lực sư phụ ta có kém, diện mạo cũng kém, nhưng hắn chính là sư phụ tốt nhất khắp thiên hạ, ân sư duy nhất của ta, ngàn vàng không đổi!"
Bốn chữ cuối cùng, Vu Chính Nguyên gẵn từng chữ, ngữ khí kiên định.
Sắc mặt Hạ Anh âm trầm, đưa tay lau đi nước bọt trên mặt, không cách nào đè nén tức giận nơi đáy lòng, cười giận mở miệng.
"Tốt, tốt, tốt!"
"Nếu ngươi đã khăng khăng muốn chết, vậy bản tọa thành toàn cho ngươi!"
Trong cơn tức giận, hắn khai mở toàn bộ uy áp.
Uy thế cường đại như ngàn tầng núi cao giáng xuống, nặng nề ép lên vai Chính Nguyên.
Rặc rặc rặc!
Vu Chính Nguyên chỉ có Địa Linh cảnh là không thể ngăn cản, chỉ trong nháy mắt, xương cốt hai đầu gối hắn đã bị ép nát bấy, nằm trên mặt đất, trong miệng phun ra máu tươi điên cuồng.
Hạ Anh bước lên trước một bước, ánh mắt lạnh như băng dẫm lên lưng hắn.
"Một cơ hội cuối cùng, nói sư phụ ngươi là phế vật, gia nhập giáo ta, ta tha cho ngươi không chết."
"Khu khụ...'
Vu Chính Nguyên miệng mũi chảy đây máu, gắng gượng ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười châm chọc, yếu ớt mở miệng.
"Mẹ ngươi là..."
Thấy hắn sắp chết đến nơi còn mạnh miệng, sự tức giận trong mắt Hạ Anh triệt để bộc phát, đạp mạnh một Cước.
"Một khi đã như vậy, ngươi đi chết đi!"
Rặc!
Một cước đá xuống, hai mắt Vu Chính Nguyên chấn động, tâm mạch vỡ vụn, máu tươi trong miệng ồ ồ chảy ra.
Sinh cơ trôi qua, con ngươi của hắn bắt đầu tan rã, phản chiếu một bóng người già nua đang chạy nhanh đến nơi này.
Trong mắt hắn ngấn lệ, run rẩy há to miệng nhưng cái gì cũng không nói ra, triệt để không tiếng động.
"Chính Nguyên!!"
Ở phương xa, Trịnh Tam Sơn hai mắt đỏ như máu, gào thét tan nát cõi lòng, hốc mắt muốn nứt ra.
Phù quang lập loè, vâng trăng tròn khổng lồ màu xanh bay lên, mang theo xu thế như mây bão kéo đàn gào thét bay ra.
Hạ Anh nhướng mày, kéo Tần Bá Sơn rút lui.
"Thân phận của ngươi không thể bại lộ, đi trước!" Hắn quay đầu lại mở miệng, Tần Bá Sơn che mặt gật đầu, xoay người bay đi.
Trịnh Tam Sơn rơi xuống trước thi thể toàn thân đẫm máu của Vu Chính Nguyên, run rẩy dùng đôi tay già nua đỡ hắn dậy, ôm thật chặt vào trong ngực, nước mắt tuôn rơi đầy mặt mo.
"Chính Nguyên, sư phụ tới rồi... đừng sợ, sư phụ tới rồi!"
Hắn ôm chặt lấy thi thể của Chính Nguyên, nhưng không cách nào ngăn cản thi thể dân dần lạnh như băng.
Đối mặt với tiếng gọi của hắn, người trong ngực lại không đáp lại chút nào.
"Không có việc gì, ngươi nhất định sẽ không có việc gì, Thẩm trưởng lão đã cho sư phụ đan dược, nhất định có thể cứu sống ngươi!"
Trịnh Tam Sơn run rẩy móc từ trong ngực ra một bình thuốc, lấy ra một viên đan dược tỏa ra ánh sáng lóng lánh đưa vào miệng của Chính Nguyên.
"Hay cho một tiết mục nghĩa tình thầy trò thâm ý sâu sắc, yên tâm, ta lập tức đưa ngươi đi đoàn tụ với tên tiểu tử đóI"
Hạ Anh cười lạnh, sau khi quan sát cũng không dự định chạy trốn.
Chỉ có một tên Thiên Linh cảnh Trịnh Tam Sơn chạy về, vừa vặn hắn có thể tiễn hai người của Linh Phù Sơn!
Trịnh Tam Sơn đặt thi thể Vu Chính Nguyên xuống, dùng phù lục bảo hộ, sau đó chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn Hạ Anh phía trước, sát ý trong mắt cường thịnh trước nay chưa từng có.
"Hạ Anh, ngươi muốn chết!"
"Ta muốn chết?"
Hạ Anh châm chọc mở miệng: "Ngươi cho rằng ngươi là ca ca Trịnh Sơn Hà của ngươi sao, chỉ là một tên Thiên Linh cảnh đỉnh phong, ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay!"
Dứt lời, hắn bay lên trời, lực lượng Càn Khôn hội tụ trong cơ thể, một con rắn lớn màu máu lại lần nữa hiển hiện, uy thế hiển hách.
Thực lực nửa bước Niết Bàn, cường đại tới mức khiến người ta hít thở không thông!
Mà đối mặt với uy áp như vậy, Trịnh Tam Sơn lại không sợ chút nào, ánh mắt lạnh như băng đưa tay vẽ bùa.
"Chính Nguyên, chẳng phải ngươi vẫn luôn không tin sư phụ có thể chém Niết Bàn à? Tuy chỉ nửa bước Niết Bàn, nhưng cũng đủ rồi."
Cuồng phong thổi qua, áo bào trắng của hắn tung bay phất phới.
Phù lục quanh thân Trịnh Tam Sơn hội tụ, khí thế liên tục tăng lên.
"Vi sư, hôm nay, trảm hắn cho ngươi xeml"
"Sơn Hà phù, động!"
Trịnh Tam Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, dung mạo lập tức già đi hơn mười tuổi, trông già nua muôn phần, thân hình lảo đảo.
Cảnh giới của hắn chỉ có Thiên Linh cảnh đỉnh phong, muốn trảm nửa bước Niết Bàn cũng phải trả giá tương ứng.
Âm ầm ầm...
Mặt đất nơi đây bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, lực lượng núi sông nồng đậm dâng lên, hóa thành một đạo phù lục khổng lồ nhô lên cao.
Lực trấn áp cường đại khiến cho rắn lớn màu máu và Hạ Anh đều chấn động. Con ngươi co lại, kinh hô một tiếng.
"Không có khả năng, Sơn Hà phù sớm đã thất truyên, ngươi làm sao học được!"
"Lão tử tự lĩnh ngộ!"
Trịnh Tam Sơn nổi giận ra tiếng, một tay đè ép xuống dưới.
Hư ảnh một ngọn núi khổng lồ hiện lên trên không, sông dài quấn quanh, mang theo lực trấn áp cường đại, bỗng nhiên đè xuống. OanhIl
Phía dưới tiếng nổ mạnh, hư không rung động mãnh liệt.
Hư ảnh sông núi hùng vĩ đồ sộ trực tiếp đè ép rắn lớn màu máu khỏi không trung, mặt đất sụp nứt, vết rạn như mạng nhện nhanh chóng lan tràn.
Lực lượng cường đại khiến Hạ Anh cực kỳ hoảng sợ.
Đòn đánh này, tuyệt đối đã có thực lực của Càn Khôn cảnh!
Nhưng chỉ thế thôi chưa đủ!
Sắc mặt hắn dữ tợn, gầm lên giận dữ, điều khiển rắn máu mạnh mẽ đứng dậy, muốn tránh thoát khỏi sự trấn áp của ảo ảnh sông núi.
Nhưng lúc này, trong màn đêm đen kịt, một tiếng kiếm ngân rõ to vang lên.
Trịnh Tam Sơn đã giống như tiều tụy, mặt không còn chút máu, ngay cả hai mắt cũng trở nên đục ngầu muôn phần.
Một thanh kiếm lớn màu vàng to lớn từ trên trời giáng xuống, mang theo thiên uy huy hoàng cùng phong duệ vô tận.
"Sơn Hà Thiên Kiếm phù, tụ!"
Hắn khàn giọng lên tiếng, thiên uy của cự kiếm màu vàng và phong duệ chỉ ý bắt đầu dung hợp với lực trấn áp của Sơn Hà phù, chuyển biến thành ý chí càng thêm cường đại.
Phù lục bốn phía biến ảo, vô cùng huyền ảo.
Hạ Anh không cách nào bảo trì trấn định, sợ hãi vạn phần.
"Bát phẩm... sao ngươi có thể có phù lục Bát phẩm!!"
Cự kiếm màu vàng dung hợp uy lực hai đạo thất phẩm phù giáng xuống từ trên trời, xuyên qua hư ảnh núi sông, trực tiếp chặt đứt con rắn máu, thế đi không giảm, tiếp tục chém về phía Hạ Anh phía dưới cùng.
Con ngươi hắn mãnh liệt co rút lại, tự biết hôm nay mình chạy trời không khỏi nắng, sắc mặt ngoan lệ, lòng bàn tay lặng yên nứt ra một khe máu, chui ra một con ấu trùng Thiên Mục màu đen.
"Bản toạ không giết được ngươi, có người nhất định có thể giết ngươi, ha ha hai"
Hắn điên cuồng cười lớn.
Côn trùng chui vào trong đất, rất nhanh biến mất vô tung vô ảnh.
"Tìm chết sao!"
Trịnh Tam Sơn rống giận, cuồng phong thổi loạn khiến tóc tai hắn rối tung, tóc dài trắng đen xen kẽ tung bay, trông dị thường dữ tợn.
Leng keng... Leng keng... I
Theo hai tay hắn bắt ấn, kiếm ấn biến ảo.
Thanh kiếm khổng lồ màu vàng trên bầu trời bỗng chém xuống.
Xuy xuy!
Hạ Anh kêu thảm một tiếng, trơ mắt nhìn mình bị chặt đứt ngang hông, đôi mắt nhanh chóng mất đi hào quang.
Nhị Tế T¡ Ma giáo, chết!
"Sư phụ...
Cùng lúc đó, bên tai Trịnh Tam Sơn truyền đến tiếng la yếu ớt.
Khuôn mặt già nua của hắn chấn động, run rẩy xoay người phóng đến ôm lấy Vu Chính Nguyên đã khôi phục một tia ý thức.
"Chính Nguyên..."
Hốc mắt Trịnh Tam Sơn đỏ bừng, cảm thấy vô cùng may mắn.
Cũng may, cũng may còn có đan dược Thẩm An Tại đưa cho hắn! "Đừng sợ, không có việc gì đâu Chính Nguyên!"
Trịnh Tam Sơn ôn hòa mở miệng trấn an, cho dù mình đã là thân thể xế chiều, nhưng vẫn cười ôn hòa lấy ra một túi kẹo thông từ trong ngực.
"Không phải ngươi luôn muốn ăn kẹo thông ư, sư phụ cố ý..."
Phốc!
Hắn còn chưa dứt lời, thanh âm lưỡi dao đâm vào thịt bỗng nhiên vang lên, máu tươi tăng vọt.
Đồng tử Trịnh Tam Sơn co rụt lại, không dám tin nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đâm vào trái tim mình ngưng tụ từ tay phải của Vu Chính Nguyên.
Khi nhìn thấy hai mắt hắn đen kịt, nơi cổ đang có một con côn trùng màu đen nằm sấp, trong mắt hắn đây đau lòng.
Phốc!
Phù kiếm liên tục đâm vài nhát, miệng mũi Trịnh Tam Sơn chảy đầy máu tươi, nhưng không hề có chút tức giận nào, ánh mắt nhìn đồ nhi tràn đầy yêu thương.
"Đừng sợ, sư phụ sẽ...
Hắn đưa tay ra dùng chút sức lực cuối cùng bóp nát con sâu đen kia.
Ánh mắt Vu Chính Nguyên run lên, khói đen đáy mắt tản đi, kinh ngạc nhìn một màn này.
"Không sao cả..."
Tí tách...
Một giọt nước mưa mát mẻ rơi xuống mi tâm Vu Chính Nguyên, hắn ngây ngẩn cả người, đầu óc trống rỗng nhìn lão nhân run rẩy đang chìa kẹo thông trong tay.
Cơn mưa đến rất nhanh, ào ào ào ào rơi xuống, làm ướt đất đai, chảy xuôi hòa với máu.
Trịnh Tam Sơn hòa ái nhìn thiếu niên trước mắt, hai mắt đục ngầu nở nụ cười.
Hắn run rẩy mở lòng bàn tay, nơi đó có mấy viên kẹo thông đã nhuốm máu, khó khăn mở miệng.
"Chính Nguyên, ăn kẹo đi..."
Uỳnh uỳnh!
Tiếng sấm đột nhiên nổi lên, đôi mắt lão nhân hoàn toàn không còn ánh sáng, bàn tay già nua kia bất lực rủ xuống.
Mấy viên kẹo thông nhuốm máu hòa với nước mưa rơi xuống đất, mất dần hơi ấm con người.
Vu Chính Nguyên rốt cục phản ứng lại, hắn nhìn lão nhân đã không còn sinh khí, đáy mắt chỉ chít tơ máu, nước mắt tuôn như vỡ đê.
"Sư phụ!"
Hắn tê tâm liệt phế khóc rống thành tiếng, cắt qua màn mưa, lấn át tiếng sấm, nhưng cuối cùng không thể đáp lại.
Hắn không còn sư phụ nữa rồi. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận