Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 158: Thành trường phái riêng

Chương 158: Thành trường phái riêngChương 158: Thành trường phái riêng
Ánh mắt vừa minh bạch của Nham Lý lại một lần nữa tan rã, hai mắt ngây ngốc vô thần.
"Bổn vương hỏi ngươi, ngươi ẩn núp vào Linh Phù sơn là có mục đích gì?"
"Ta phụng lệnh Đại Tế Ti... phụng mệnh Đại Tế Ti..."
Bốp!
"Bổn vương hỏi ngươi, ngươi ẩn núp vào Linh Phù sơn là có mục đích gì?"...
Theo từng chưởng một rơi xuống, Thẩm An Tại và mấy người Trịnh Tam Sơn lại quay sang nhìn nhau, hơi há miệng ra.
Chuyện này...
Đơn giản, thô bạo!
Đợi sau khi quất hắn suốt một canh giờ, Nham Lý khó khăn lắm mới trả lời được câu hỏi thứ nhất.
"Ta phụng mệnh Đại Tế Ti, theo dõi hành động của Linh Phù sơn, lúc nào cũng phải tìm cơ hội phân liệt Linh Phù Sơn...
"Bổn vương lại hỏi ngươi, trong Linh Phù sơn còn có ai là nội ứng?"
"Ta...
Bốp!
Một khi Nham Lý nói chuyện do dự, ánh mắt một lần nữa thanh minh, Tiêu Ngạo Hải liền trực tiếp vỗ tới một cái.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói.
"Chưởng môn, đã thẩm vấn xong đám đệ tử Chấp Pháp đường, bọn họ cũng không biết rõ tình hình, thân thế cũng được xác định, không có gì không ổn."
Mấy người để lại nơi này cho Tiêu Ngạo Hải, quay người đi ra ngoài.
"Được, nếu không có quan hệ gì với Ma giáo thì chăm sóc bọn họ thật tốt, có điều trong khoảng thời gian này cũng đừng để bọn họ rời khỏi Linh Phù sơn, chăm sóc cẩn thận."
"Vâng!"
Tên đệ tử lĩnh mệnh rút đi.
Đúng lúc này, Tiêu Ngạo Hải cũng đẩy cửa đi ra.
Mấy người không khỏi hỏi thăm, có phải là có tiến triển mới hay không.
Người trước lắc đầu: "Không phải, đánh tiếp nữa hắn sẽ hỏng não thật, chờ qua nửa canh giờ, lại tiếp tục."
"Thì ra là thế."
Mấy người giật mình gật đầu.
"Đúng rồi, Thẩm trưởng lão, chuyện ngươi thu nhận Cảnh Tuyết làm thân truyền, bổn vương vô cùng cảm kích. Gốc Thúy Ngọc trúc này năm trăm năm tuổi, coi như là lễ bái sư của tiểu nữ, còn có một vài linh thực trăm năm tuổi và một trăm vạn kim tệ, mong rằng trưởng lão đừng ghét bỏ."
Tiêu Ngạo Hải đưa ra một cái nhẫn trữ vật, cung kính mở miệng.
"Vương gia nói quá lời, Thẩm mỗ thu Cảnh Tuyết làm đồ đệ, cũng không phải là ham đồ những vật ngoài thân này, mà là coi trọng nàng có phẩm hạnh kiêm ưu, chịu cam chịu khổ, cũng có hiếu tâm..."
Thẩm An Tại vội chắp tay mở miệng, thuận tiện nhét nhẫn trữ vật kia vào trong ngực.
Trịnh Tam Sơn ở một bên liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng "e hèm'” một tiếng.
Ai tin ngươi không cần những vật ngoài thân này?
Do dự một lúc, Tiêu Ngạo Hải vẫn mở miệng hỏi thăm, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
"Về phần Thực Cốt chi độc trên người Cảnh Tuyết..."
Nghe được lời của hắn, Thẩm An Tại mỉm cười mở miệng: "Vương gia yên tâm đi, ta sẽ xử lí giúp nàng." Tiêu Ngạo Hải nghe vậy sắc mặt buông lỏng, đáy mắt có chút vui mừng.
Tảng đá đè nặng trong lòng hắn nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng cũng có thể buông lỏng.
"Thẩm trưởng lão, liên quan tới thương thế trên người Vương gia?"
Lúc này Huyền Ngọc Tử mở miệng.
Tiêu Ngạo Hải không khỏi căng thẳng vài phần.
Thẩm An Tại nghe vậy trâm giọng mở miệng: "Nghe nói Vương gia bị thương căn cơ của Càn Khôn động thiên, không phải là thân thể bị thương, dùng tài liệu bình thường tất nhiên là không được, chẳng qua chỗ của Thẩm mỗ có lẽ có một vật, có thể giúp Vương gia tăng thêm Càn Khôn chỉ khí trong cơ thể."
"ồ?"
Ánh mắt Tiêu Ngạo Hải chấn động, có chút mong đợi.
Mặc dù Huyền Ngọc Tử cũng có thể giúp hắn bổ túc khí Càn Khôn, nhưng như vậy, cảnh giới của hắn khẳng định sẽ gặp tổn thương, còn sẽ ảnh hưởng tới động thiên.
Cho nên hai người bọn họ không suy nghĩ theo hướng này.
Bây giờ nghe thấy Thẩm An Tại có biện pháp thật, hai mắt hắn không khỏi hơi sáng lên.
"Khụ khụ, vật này đặc thù, xin Vương gia dời bước theo ta."
Thẩm An Tại nhìn Liễu Vân Thấm bên cạnh một chút, ho khan hai tiếng rồi mở miệng.
Tiêu Ngạo Hải gật đầu, đi theo hắn sang một bên.
Huyền Ngọc Tử cùng Trịnh Tam Sơn, Liễu Vân Thấm đều nhíu mày, đến cùng là tài liệu bí ẩn gì, vậy mà còn giấu ba người bọn họ?
Mặc dù hiếu kỳ, nhưng có Tiêu Ngạo Hải ở bên kia, bọn họ cũng không tiện đi qua nhìn lén.
Chờ hai người trở về, thần sắc Tiêu Ngạo Hải rõ ràng có vài phần quân bách, ho khan hai tiếng rồi liền xoay người tiếp tục trở về nhìn chằm chằm vào Nham Lý.
"Thẩm An Tại, rốt cuộc ngươi nói biện pháp gì với Vương gia?"
Trịnh Tam Sơn là người đầu tiên không kiềm chế được, tiến tới hỏi thăm.
Thẩm An Tại liếc mắt nhìn hắn, chậc chậc mở miệng.
"Lão Trịnh à, ngươi xác định phải biết?"
"Ngươi nói đi."
"Ngươi thật muốn biết?"
"Ngươi cứ nói đi!"
"Van nài ta đi."
Trịnh Tam Sơn có loại xúc động muốn động thủ đánh người, suy nghĩ một chút vẫn là nhịn xuống, dù sao mình cũng đánh không lại.
Tên này, ở trước mặt đồ đệ một bộ cao nhân đạo cốt tiên phong, tại sao ở trước mặt mình lại không biết xấu hổ như vậy chứ?
Không hổ là người dạy kiếm (kiếm nhân và tiện nhân đồng âm)!
Không để ý tới sắc mặt sa sâm của Trịnh Tam Sơn, Thẩm An Tại lại chắp tay về phía Huyền Ngọc Tử.
"Chưởng môn, nơi đây đã không có chuyện gì, ta đây liền vê Thanh Vân phong trước, nếu có gì cần cứ sai người thông báo là được."
"Được, đi thôi."
Huyền Ngọc Tử hiền lành gật đầu.
Lúc sắp đi, Liễu Vân Thấm cũng cáo từ rời đi, còn dặn dò Thẩm An Tại ngày mai phải đúng giờ, hắn cũng gật đầu đáp ứng. .... Trong phù đường.
Nham Lý vất vả lắm mới tỉnh táo lại, liên thấy Tiêu Ngạo Hải đẩy cửa mà vào.
hắn đang thần thần bí bí ôm một cái hộp gõ, rồi lại tò mò mở nó ra.
Vật cực lớn nằm bên trong hiển lộ, Nham Lý xiết chặt hoa cúc, thân sắc hoảng sợ.
"Tiêu Ngạo Hải, ngươi chớ làm loạn, ta cảnh cáo ngươi, sĩ có thể giết không thể nhục, ta tuyệt đối sẽ không khuất phục!"
Thấy hắn hoảng loạn như vậy, Tiêu Ngạo Hải sửng sốt, sau đó trong lòng khẽ động, cầm lấy vật cực lớn trong hộp đi về phía hắn, nhàn nhạt mở miệng.
"Thì ra ngươi sợ cái này, một khi đã như vậy, ta khuyên ngươi tốt nhất nên thành thật khai tin tức ra."
"Nếu không một khi vật này của ta lên sân, không nhuốm đủ ba tấc máu, ngươi đừng hòng ngưng."
"Tiêu Ngạo Hải, ngươi tốt xấu gì cũng đường đường Trấn Nam Vương, sao dám dùng thủ đoạn tỉ tiện như vậy!"
Hai chân Nham Lý kẹp chặt, thẹn quá hóa giận mà kêu to.
"Ngươi đừng tới đây, nếu ngươi còn qua đây thì ta sẽ la lên!"
"Ngươi la đi, có kêu la rách cổ họng thì hôm nay cũng không có ai cứu ngươi."
Tiêu Ngạo Hải cười lạnh, cầm vật to lớn kia đi tới trước mặt Nham Lý, ánh mắt nhìn xuống phía dưới.
Nham Lý tràn đầy bi phẫn, cho dù hắn bị chặt đứt hai tay cũng không rơi lệ, thời khắc này hai hàng lệ nóng lại đang chảy xuống, vẻ mặt cam chịu số phận.
Cọt kẹt....
Cửa bị đẩy ra, Huyền Ngọc Tử, Trịnh Tam Sơn đứng ở cửa, hai mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trong phù đường.
"Quấy rầy rồi..."
Huyền Ngọc Tử ho khan một tiếng, chuẩn bị đóng cửa lại.
Giờ phút này Nham Lý kích động hô to như nhìn thấy cứu tinh.
"Chưởng môn đừng đi, cứu ta với!"
"Trịnh trưởng lão, ngươi mau ngăn cản hắn, hắn là súc sinhI!"
Bốp!
Một tát rơi xuống, lập tức Nham Lý trở nên thành thật, ánh mắt tan rã.
Tiêu Ngạo Hải vội vàng thu đồ vật lại, vẻ mặt có chút xấu hổ nhìn ra cửa.
"Huyền Chưởng môn, Trịnh trưởng lão, thứ này là Thẩm trưởng lão đưa tới, ta không phải dạng người các ngươi nghĩ, đừng hiểu lầm."
"Ừ, hiểu, bọn ta hiểu, tuyệt đối sẽ không nói ra."
Hai người nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Thật sự là Thẩm trưởng lão vừa mới tặng cho ta mà, các ngươi chẳng lẽ còn không tin bổn vương?"
"Không tin."
Hai người đồng thanh nói chuyện, lưu lại một câu: "Vương gia cứ thoải mái tự nhiên, một canh giờ sau chúng ta sẽ trở lại đóng cửa phía sau.
Tiêu Ngạo Hải quả thực như người câm uống thuốc đắnh, có khổ mà không nói được, nhìn vẻ mặt Nham Lý ngốc trệ, giận không chỗ phát tiết, một cước đá vào ba đường hắn.
"AI"
Nghe tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi kia, Trịnh Tam Sơn và Huyền Ngọc Tử ở bên ngoài liếc nhau, đều thở dài lắc đầu.
Không hổ là xuất thân quân lữ, thủ đoạn của Vương gia thật đúng là...
Thành trường phái riêng.
Chỉ mong phương pháp này có hiệu quả, hỏi ra một ít tin tức hữu dụng thì đến đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận